“Diễn biến hòa bình” - cuộc “chiến đấu” thầm lặng, không có tiếng súng, diễn ra trong thời bình, nhưng diễn ra vô cùng gay go, quyết liệt và phức tạp diễn ra trên mọi lĩnh vực của đời sống xã hội, từ kinh tế, chính trị, văn hóa, khoa học, đào tạo, đến quốc phòng, an ninh và đối ngoại… Nó không theo một mô thức, một loại hình cố định, thời gian cụ thể. Khác với biện pháp quân sự, trong “diễn biến hòa bình”, đối phương không cần sử dụng vũ khí hiện đại, không cần sử dụng tên lửa, xe tăng, máy bay, đại bác; không cần dàn quân thành trận tuyến, đánh trực diện trên chiến trường; chủ yếu dùng mạng xã hội, Inetrnet, phao tin đồn nhảm, xấu, độc nhưng hiệu quả đạt được rất cao... Nó có thể phá tan một thể chế, làm sụp đổ một chế độ chính trị - xã hội bị coi là đối đầu, thù địch. Sự sụp đổ chế độ XHCN theo mô hình Xô viết ở Liên Xô và các nước Đông Âu những năm 90 của thế kỷ XX là một minh chứng cụ thể.
Giai
đoạn đó, chủ nghĩa đế quốc (CNĐQ) và các thế lực thù địch không mất một viên
đạn nào, không phải tổ chức trận địa pháo, dùng xe tăng, máy bay tấn công,
không mất một giọt máu nào của người lính nhưng đã đánh sập Đảng Cộng sản Liên
Xô với gần 26 triệu đảng viên; phá tan quân đội Xô viết với gần 5 triệu người,
có đầy đủ vũ khí tối tận, hiện đại với hàng ngàn tên lửa mang đầu đạn hạt nhân;
dẫn đến thảm cảnh Đảng Cộng sản mất quyền lãnh đạo Nhà nước và xã hội; thành
quả cách mạng được xây dựng hơn 74 năm “biến thành mây khói”.
Tại Hội nghị Trung ương
Đảng ta giữa nhiệm kỳ khóa VII (1994) Đảng Cộng sản Việt Nam đã xác định “diễn biến hòa bình” là
một trong bốn nguy cơ của cách mạng Việt Nam và đến nay, chưa có dấu hiệu nào
khẳng định âm mưu, thủ đoạn “diễn biến hòa bình” đã kết thúc. Ngược lại, “diễn
biến hòa bình” ngày càng sinh sôi, nảy nở với các chiêu trò mới hết sức đang
dạng, chứa đựng nhiều âm mưu, thủ đoạn mới, hết sức tinh vi, xảo quyệt; hình
hài thật xấu xí.
Ai
đó cho rằng “diễn biến hòa bình” đã kết thúc ở Việt Nam là một sai lầm. Không
bao giờ có chuyện kết thúc hay đã dừng lại âm mưu, thủ đoạn “diễn biến hòa
bình” chống phá Việt Nam. Nó có thể đã thay hình, đổi dạng nhưng mục đích, âm
mưu, thủ đoạn chống phá Đảng, Nhà nước, thành quả cách mạng, thành tựu hơn 35
đổi mới và tính ưu việt của chế độ XHCN ở Việt Nam thì chưa bao giờ kết thúc.
Phía sau âm mưu, thủ đoạn “diễn biến hòa bình” chống phá Việt Nam là một kịch
bản kết dính, móc nối với nhau rất tinh quái; trong đó, “phi chính trị hóa”,
“dân sự hóa” Quân đội nhân dân và Công an nhân dân là rõ nét nhất. “Phi chính
trị hóa”, “dân sự hóa” lực lượng vũ trang sẽ làm cho Quân đội nhân dân và Công
an nhân dân bị vô hiệu hóa, mất sức chiến đấu, trở nên vô dụng; không còn là
công cụ bạo lực sắc bén; lực lượng chính trị tin cậy, lực lượng chiến đấu tuyệt
đối trung thành của Đảng, Nhà nước và nhân dân. Âm mưu, thủ đoạn này không mới
nhưng đặc biệt nguy hiểm và mục đích cuối cùng của chúng là phủ nhận vai trò
lãnh đạo tuyết đối, trực tiếp về mọi mặt của Đảng ta đối với Quân đội nhân dân,
Công an nhân dân; tách Quân đội, Công an ra khỏi sự lãnh đạo của Đảng, đối lập với
Đảng, với Nhà nước và trở thành thành tổ chức dân sự, một lực lượng “trung
lập”, chỉ làm theo pháp luật”, “chỉ bảo vệ Tổ quốc chứ không bảo vệ Đảng, Nhà
nước và chế độ XHCN”, v.v..
Do
đó, để phòng, chống “diễn biến hòa bình” hiệu quả nhất lúc này là phải giữ
trong sạch lĩnh vực quân sự, quốc phòng, an ninh; không cho phép cán bộ, chiến
sĩ mắc mưu “diễn biến hòa bình”, “phi chính trị hóa”, “dân sự hóa”, không vướng
vào tham nhũng, tiêu cực; suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống;
đấu tranh phản bác các quan điểm sai trái, thù địch; thực hiện tốt phương châm
“bảo vệ Tổ quốc từ sớm, từ xa”, “giữ nước từ khi nước chưa nguy”, không để bị
động, bất ngờ trong mọi tình huống./.
Đăng nhận xét