Khi thực dân Pháp xâm lược nước ta, Công giáo đã giúp sức cho Pháp một cách đáng kể dưới nhiều hình thức và mức độ khác nhau. Điển hình cho việc giúp sức này phải kể đến:
Phêrô Trần Lục (1825-1899) đã hỗ trợ đắc lực cho thực dân Pháp. Trần Lục là người đã hướng dẫn và cung cấp cho quân xâm lược 150 tay súng Công giáo để đánh chiếm thành lũy Ninh Bình của nước ta, cũng là người đã huy động 5.000 giáo dân Việt Nam giúp Pháp tiêu diệt chiến khu Ba Đình của anh hùng Đinh Công Tráng. Trần Lục được người Pháp tưởng thưởng hai Bắc Đẩu Bội Tinh vì đã hỗ trợ đắc lực cho quân viễn chinh Pháp.
Sau khi thôn tính và đặt nền đô hộ lên đất nước ta. Thực dân Pháp đã dành cho Công giáo rất nhiều “đặc quyền, đặc lợi” giúp Công giáo phát triển rất nhanh chóng lấn át các tôn giáo khác. Đồng thời có nhiều người Công giáo phục vụ cho Pháp.
Tháng 8/1945, dưới sự lãnh đạo của Đảng cộng sản, nhân dân ta đã vùng lên khởi nghĩa, ngày 02/9/1945 bác Hồ khai sinh ra nước VNDCCH.
Chính phủ mới không cấm truyền đạo Công giáo nhưng chủ trương: các tôn giáo phải bình đẳng trước pháp luật, người dân được quyền tự do tín ngưỡng tôn giáo. Quyền đó được ghi trong hiến Pháp.
Chính phủ mới không cấm truyền đạo Công giáo nhưng chủ trương: các tôn giáo phải bình đẳng trước pháp luật, người dân được quyền tự do tín ngưỡng tôn giáo. Quyền đó được ghi trong hiến Pháp.
Kể từ đó, Công giáo mất hết những “đặc quyền, đặc lợi” mà thực dân Pháp ưu ái. Trước đây, Công giáo thoải mái xây dựng tu viện, nhà thờ thì nay việc đó phải xin phép chính quyền. Thậm chí một số nhà thờ bị chính quyền trưng dụng để phục vụ cho mục đích công cộng hoặc an ninh quốc phòng. Cho nên Công giáo oán thù Đảng cộng sản.
Năm 1954 – 1955 Ngô Đình Diệm hợp tác với CIA thực hiện chiến dịch Operation Passage to Freedom (Chiến dịch Con đường đến Tự do) nhằm kích động giáo dân di cư từ Bắc vào Nam, có gần 1 triệu người hưởng ứng chiến dịch này. Trong suốt thời gian nắm quyền Ngô Đình Diệm đã đưa Công giáo lên thành Quốc giáo cho chế độ miền Nam.
Mặc dù được Mỹ và các nước đồng minh hỗ trợ đắc lực nhưng vẫn không thể chống lưng cho chế độ tay sai VNCH. Dưới sự lãnh đạo của Đảng cộng sản, nhân dân ta đã làm nên một chiến thắng lịch sử vào ngày 30/4/1975.
Chính phủ mới của nước CHXHCNVN một lần nữa không cấm việc truyền đạo Công giáo nhưng đặt các tôn giáo bình đẳng trước pháp luật, không có sự thiên vị bất cứ tôn giáo nào.
Trong số khoảng 1 triệu người di tản khỏi Sài Gòn năm 1975 và sau năm 1975 của chế độ VNCH có rất nhiều người Công giáo. Không ngoa khi nói rằng: người theo chế độ VNCH họ nói mất nước thì cũng như người Công giáo mất đi nước Chúa.
Như vậy, trong vòng 20 năm người Công giáo 2 lần gặp biến cố lớn. Một lần Pháp thua họ mất hết “đặc quyền, đặc lợi” mà người Pháp ưu ái. Một lần Mỹ thua, VNCH sụp đổ họ mất đi nước Chúa của mình.
Người Công giáo lúc đó họ ghét và thù oán không ai khác đó chính là Đảng cộng sản Việt Nam. Cho đến tận bây giờ mối thâm thù đó vẫn cháy và âm ỉ kéo dài. Nếu không tin bạn cứ thử hỏi 10 người Công giáo xem. Sẽ có 9 người nói xấu Đảng cộng sản Việt Nam.
Các bạn có biết vì sao ở Hà Tĩnh giáo dân đi biểu tình phản đối formosa lại đi cầm lá cờ của chế độ VNCH không? Còn ở Nghệ An linh mục Đặng Hữu Nam lại nói ngày 30/4 là ngày tang thương của dân tộc Việt Nam không? Đơn giản là vì họ muốn khôi phục lại nước Chúa của họ đã mất vào ngày 30/4/1975.
Đăng nhận xét