Lời dẫn: Cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt là một trong số các vị lãnh đạo hàng đầu ở Việt Nam, cả khi sinh thời lẫn khi đã khuất đều nhận được sự kính trọng của nhân dân. Tuy vậy, ông không phải là thánh nên ông cũng có những quan điểm, những phát ngôn, đặc biệt là sau khi đã nghỉ hưu, gây tranh cãi, kể cả trong nội bộ những cán bộ cấp cao lẫn dân thường. Đó là phát ngôn nổi tiếng của Cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt về "ngày 30/4, ngày có triệu người vui những cũng có triệu người buồn" trên báo Quốc tế trong bài Những đòi hỏi mới của thời cuộc vào ngày 30/3/2005. Suốt bao năm qua, bộ máy tuyên truyền của các thế lực phản động cố níu kéo phát ngôn của ông Võ Văn Kiệt rồi suy diễn, bình luận thêm để cào bằng lịch sử, thanh minh cho chế độ bù nhìn VNCH.
Nhân 30/4 cận kề, Google.tienlang đăng lại bài viết dưới đây của một tác giả "bình dân", một thanh niên sinh ra và trưởng thành sau chiến tranh...
TRIỆU NGƯỜI VUI, TRIỆU NGƯỜI BUỒN?
Bài viết này để trả lời cho câu hỏi của 1 người em: Anh nghĩ thế nào về câu nói "triệu người vui cũng có triệu người buồn" ám chỉ việc ăn mừng ngày 30/4? Và cũng là thói quen viết bài hằng năm khi đến dịp Tết Thống Nhất.
Đầu tiên, nhìn thẳng vào câu nói "triệu người vui cũng có triệu người buồn", vui hay buồn chưa tính, ta tính đến tỷ lệ 50% cho mỗi trạng thái cảm xúc xem có đúng không đã.
Sau hiệp đinh Gieneve, lấy vĩ tuyến 17 làm ranh giới chia Bắc - Nam, ở Miền Bắc có khoảng 16 triệu dân còn miền Nam có khoảng 9 triệu dân, đợt di cư "theo Chúa vào Nam" của người Công Giáo, tính thoáng thì có khoảng 1 triệu người, như vậy miền Bắc có khoảng 15 triệu người, còn miền Nam là 10 triệu người.
Ở miền Nam có hẳn là 100% người dân đều theo VNCH và Mỹ? Không có chuyện đó, nếu dân theo Mỹ và Ngụy hết thì quân kháng chiến và quân giải phóng không bao giờ giành được thắng lợi. Họ chiến thắng nhờ vào dân.
Số Mẹ Việt Nam Anh Hùng ở miền Nam gấp 2,5 lần ở miền Bắc cũng là một tỷ lệ cho thấy rằng, ở Miền Nam hầu hết người dân đều ủng hộ quân kháng chiến và quân giải phóng (vì sao thì nói sau).
Những thằng "buồn", chỉ là những thằng theo Mỹ, Ngụy, hưởng lộc lá của Mỹ, Ngụy (1 người lính quân lực VNCH lương bổng có thể nuôi cả nhà chơi không), ăn quen nhịn không quen nên mới buồn, bọn này là số ít thôi.
Câu nói trên đã sai mẹ nó từ cái tỷ lệ nó đưa ra rồi. Bây giờ ta đi vào 2 trạng thái cảm xúc buồn - vui xem thế nào.
Mất thì buồn, được thì vui, cái đó là chuyện thường ở đời thôi. Vui thì rõ rồi, đất nước thống nhất ai mà chả vui, non sông được vẹn tròn, hòa bình được lập lại, đất nước ta lại là đất nước độc lập như vốn dĩ. Niềm vui đó lớn lao và thiêng liêng lắm.
Hò ơ...ớ hò...ớ hò...ớ hò....
Hội toàn thắng náo nức đất nước
Ta muốn bay lên, say ngắm sông núi hiên ngang
Ta muốn reo vang, hát ca muôn đời Việt Nam, Tổ quốc anh hùng!
Ngày trước, Đinh Bộ Lĩnh từ Hoa Lư dẹp yên 12 sư quân thống nhất đất nước, Quang Trung từ An Khê - Tây Sơn đem quân lật Nguyễn phá Trịnh chấm dứt 200 năm Trịnh - Nguyễn phân tranh. Vui không? Vui chứ.
Vậy thì ngay cả khi không có xâm lược nhưng đất nước bị chia cắt mà thống nhất trở lại cũng xứng đáng là niềm vui lớn của đất nước rồi. Giả sử như không có quân Mỹ xâm lược thì 30/4 cũng là một ngày vui.
Gia đình anh, ông ngoại tham gia kháng chiến chống Pháp, bố và các dượng tham gia kháng chiến chống Mỹ. Hòa bình lập lại họ đều trở về với đồng ruộng, nương rẫy, chẳng có ai hưởng lộc chế độ, (dù có cũng từ sức lao động của mình).
Anh vì thế mà khi lớn lên, cái thừa hưởng được từ gia đình, tính dân tộc lớn hơn tính đảng rất rất nhiều, để tỷ lệ hóa thì nó là 98% và 2%. Anh không có lý luận nào cao siêu, chỉ nhìn vào huân - huy chương chống Pháp của ông, vết thương còn hằn in trên mình của dượng, hành tình miệt mài đi tìm mộ đồng đội của bố mà thấu cảm 1 đạo lý giản đơn:
"Khi nước có xâm lăng thì phải ra trận diệt giặc và bọn cướp nước, bán nước phải bị nguyền rủa ngàn năm" - Đạo lý đó giúp dân tộc bất hạnh này tồn tại đến bây giờ mà vẫn có tiếng nói riêng, văn hóa riêng.
VNCH là đơn giản chỉ là bọn tay sai bán nước. Tiền thân của VNCH là Quốc Gia Việt Nam, khi Pháp tái chiếm Việt Nam năm 1946 (với 80% chiến phí do Mỹ tài trợ) QGVN bồng súng theo Pháp bắn vào đồng bào.
Lính Quốc gia Việt Nam làm lễ chào cờ Pháp và Quốc gia Việt Nam, ảnh chụp tại Bắc Ninh năm 1951
Sĩ quan Pháp trao huân chương cho binh lính đánh thuê- quân đội "Quốc gia Việt Nam"
1956, Pháp bàn giao Miền Nam cho QGVN theo chỉ thị của Mỹ, dù QGVN không có tham gia vào hiệp định Gieneve. Từ QGVN, Mỹ lập ra VNCH, đưa Diệm lên làm tổng thống mà không thông qua 1 cuộc bầu cử nào cả.VNCH từ chổ làm chó cho Pháp, chuyển qua làm chó cho Mỹ, chúng khước từ tổng tuyển cử như trong hiệp định Gieneve quy định, chính thức chia đất nước ta thành hai miền Nam - Bắc.
Diệm không chỉ làm chó cho Mỹ mà còn làm chó cho Vatican, nên hắn thi hành 2 chính sách: Đàn áp những người cộng sản và những người từng theo kháng chiến (chống Pháp), đàn áp Phật giáo.
Vì 2 chính sách này mà người dân Miền Nam cực kỳ phẫn nộ đứng lên đấu tranh với hàng loạt cuộc biểu tình, còn về phía các Phật tử có lẽ đỉnh điểm là vụ tự thiêu của Bồ Tát Thích Quảng Đức.
Mỹ cảm thấy không thể kiểm soát được Diệm, còn Diệm đã không thể kiểm soát được miền Nam, vì vậy Diệm phải chết dưới tay Mỹ như cách mà con chó bị chủ giết khi cắn càn sủa khan. Diệm chết, Thiệu lên và Mỹ cùng chư hầu 6 nước (Hàn Xẻng, Thái Lọ, Úc ...) đem quân vào Miền Nam.
Có nhiều người bảo Mỹ không xâm lược VN, đó chỉ là 1 cuộc chiến ý thức hệ ... Mỹ muốn ngăn cản "làn sóng cộng sản", Ok thôi, sao Mỹ không ở nhà và ngăn cản những người cộng sản ngay trên đất Mỹ mà phải mang súng đạn qua VN xa xôi?
Năm 1945, Chủ tịch Hồ Chí Minh và chính quyền VN đã cố gắng thiết lập quan hệ với Mỹ, nhưng Mỹ chối từ, sao Mỹ không nhân cơ hội đó mà "ngăn làn sóng cộng sản" mà phải tại trợ cho Pháp chiếm VN rồi lại tự mình qua VN?
Thế đấy, trong cuộc chiến ấy, không có "phe thắng cuộc" và "phe thua cuộc", mà chỉ có người dân Việt Nam chống lại những kẻ cướp nước, bán nước và công lý, chính nghĩa đã chiến thắng.
Trần Ích Tắc bị ghi vào gia phả họ Trần với cái tên Á Trần, Lê Chiêu Thống bị hạch tội trong sử sách, nhưng con cháu của 2 người này không có ngụy biện cho tội lỗi của họ, không xuyện tạc lịch sử hay quay lại đổ thừa kẻ khác. Bởi vì họ biết nhục, biết xấu hổ.
Còn tàn dư của VNCH, đến tận bây giờ vẫn ra rả những luận điệu trong tâm lý chiến của hơn 40 năm về trước. Cái gì là nội chiến, cái gì là Cộng Sản ác ôn, cái gì là VNCH giàu mạnh.
Hậm hực vì bị mất lộc lá nên quay lại sủa với là chuyện thường, nhưng có 1 số thanh niên VN bây giờ mới nở mắt ra đã đọc đã nghe và rồi lặp lại những thứ khắm thối đó.
Đó là lý do mỗi năm anh phải viết 1 bài vào dịp 30/4 này, chúng mày muốn làm gì thì làm nhưng nếu muốn đi ngược lại cái đạo lý đã giúp dân tộc này tồn tại thì anh cứ gặp là sẽ vả lệch mồm chúng mày bằng bàn phím của anh.
Nếu ở ngoài đời, đứa nào lải nhải những thứ như vậy trước mặt anh, thì chắc chắn sẽ ăn ngay chiếc giày của anh vào mặt, dù sau đó mày to khỏe hơn sẽ đập anh hộc máu, nhưng chắc chắn, hãy nhớ, sẽ có 1 chiếc giày bay vào mặt.
Đông Tuyền
Đăng nhận xét