Tình hình Myanmar vẫn căng thẳng, mới đây trên trang 9gag của Myanmar xuất hiện một bài cảm thán “Myanmar ngày nay giống Polpot trong quá khứ, nhưng giờ đây chúng ta không có Việt Nam đến tiêu diệt chế độ độc tài nữa!”; thậm chí nhiều thanh niên Myanmar còn vào cả trang của quân đội Hoa Kỳ để cầu cứu họ mang binh tới giúp đỡ để đánh bại quân đội của nước họ. Là người Việt Nam được các bạn nêu danh nên xin có vài lời thế này:
1. Thứ
nhất, cái trò cõng rắn cắn gà nhà thì ở VN tôi không lạ gì; lịch sử đã làm cho
chúng tôi rút ra nhiều bài học xương máu. Ví như Nguyễn Ánh cầu Xiêm để đánh
Tây Sơn và quân Xiêm thừa cơ cướp bóc, giết chóc và hãm hiếp phụ nữ. Đến nay
người ta cứ nhắc đến sự kiện đó là lại muốn tế cái ông Nguyễn Ánh. Thời hiện
đại cũng có ngụy VNCH tay sai, rước Mỹ vào xâm lược và hậu quả là bị AK cộng
sản bắn cho không trượt phát nào, Mỹ chạy đằng Mỹ, ngụy đu càng tụt quần đằng
ngụy. Đã thế, vì lợi ích quốc gia mà Mỹ đã thỏa hiệp với Tàu khựa để nuốt mất
Hoàng Sa; ngụy cũng để cho Đài Loan, Malaysia, Phi Luật Tân thừa cơ lấy mất mấy
đảo thuộc quần đảo Trường Sa.
Hãy
nhìn vào Gia Long triều Nguyễn đến Ngô Đình Diệm, Nguyễn Văn Thiệu ở nước chúng
tôi để đừng có ảo tưởng. Mỹ hay Tàu chẳng cho không các bạn gì nếu họ không có
lợi ích trong đó. Tỉnh táo và khôn khéo lên nào, nếu không thì sẽ mãi mãi lệ
thuộc vào họ, mất quyền tự quyết, sau này con cháu các bạn lại chửi chính các
bạn đấy. Chớ dại mà thành tội nhân thiên cổ, tội đồ dân tộc!
2. Thứ
hai, đất nước các bạn chẳng có nhiều dầu mỏ như Trung Đông hay nhiều vàng, kim
cương và các loại khoáng sản có giá trị như Châu Phi; vậy nên Mỹ hay phương Tây
chẳng dại mà đổi máu xương để lấy con số không tròn trĩnh đâu. Với lại, người
Tàu họ rất muốn hợp tác với các bạn, bất kể ai cầm quyền là bởi vị họ muốn
thông qua lãnh thổ các bạn để kết nối với Ấn Độ Dương một cách nhanh nhất chứ
thông qua Ấn Độ thì còn lâu mới cho; vì Ấn và Tàu là 2 nước có dân số đông nhất
thế giới và lại đang táng nhau phầm phập thì làm sao mà bắt tay ngồi chung mâm
được. Thế nên họ việc gì phải giúp các bạn, người ta chỉ tọa sơn quan hổ đấu,
các bạn cứ lao vào nhau và suy yếu thì họ càng thích.
3. Thứ
ba, Mỹ chưa bao giờ giành chiến thắng khi mang binh xâm lược các nước gần biên
giới với TQ. Vùng đệm an toàn là điều mà bất kỳ quốc gia nào cũng quan tâm, vậy
nên họ chấp nhận hy sinh với chiến thuật biển người để đánh nhau với Mỹ, bảo vệ
Bắc Triều Tiên bằng mọi giá; thiệt hại của người Mỹ rất lớn. Trong cuộc kháng
chiến chống Pháp, Mỹ cũng thế; người VN không để họ mang quân đội sang, vì
chúng tôi hiểu tiền bạc, vật chất có thể trả nhưng máu xương thì không; cách mà
họ ủng hộ là lương thực, vũ khí để đánh Mỹ thôi. Người Mỹ thấm đòn ở VN, Triều
Tiên nên sẽ chẳng dại mà dấn thân vào cuộc chiến mà ở đó không thu lợi lộc gì
và khó có khả năng chiến thắng.
4. Thứ
tư, VN đang bận giữ môi trường hòa bình, ổn định để phát triển kinh tài; mục
tiêu của chúng tôi là vượt quy mô nền kinh tế của Phi Luật Tân trong năm tới;
đè Xiêm La và tịnh tiến đến sát Indonesia để trở thành quốc gia có nền kinh tài
chuẩn vip của ĐNA và châu Á. Nhà bao việc, chẳng dại mà đi can thiệp chuyện đấm
đá nội bộ của các bạn. Sở dĩ trước đây chúng tôi đánh Pôlpốt và mang binh vào
CPC là vì bọn chúng ảo tưởng sức mạnh, đòi diệt chủng VN và nhân dân CPC; chúng
đã mang quân sang VN giết hại rất nhiều dân thường. VN bất đắc dĩ phải thay
trời hành đạo, vào hang hổ để nhổ cỏ tận gốc, vừa cứu mình vừa giúp người.
Chúng
tôi mất nhiều máu xương ở CPC để cứu nhân dân họ; thế nhưng quốc tế lại vu cho
chúng tôi xâm lược, nay họ đã biết sai nhưng chưa chịu xin lỗi chúng tôi. Cay
nhất vẫn là một bộ phận không nhỏ giới trẻ CPC hiện nay vô ơn, gọi chúng tôi là
xâm lược dù thực tế thì chính quân đội chúng tôi đã cứu ông, bà, cha, mẹ họ, để
họ được sống và sinh ra lớp người này. Nếu chẳng ai động đến tấc đất, tấc trời,
tấc biển của chúng tôi thì chẳng bao giờ VN mang đại binh can thiệp chuyện nội
bộ của bất kỳ ai cả!
Tóm
lại, việc ở Myanmar hiện nay là chuyện nội bộ, mà đã là nội bộ thì chỉ người
trong nước mới giải quyết được. Ngồi lại với nhau mà đàm luận để đi đến thống
nhất, rồi ai lại về nhà ấy mà làm ăn. Cái gốc rễ của sự loạn lạc chính là chia
bè chia đảng; 54 triệu người nhưng có 92 đảng thì làm sao mà không táng nhau
sấp ngửa được! Tốt nhất các bạn nên tổ chức cái hội nghị hợp nhất 92 tổ chức
đảng làm một; sang đâu đó học hỏi về đường lối để thống nhất ý chí, tạo ra sức
mạnh tổng hợp để soi đường cho quốc dân đi.
Ở
đó LLVTND được đặt dưới sự lãnh đạo của Đảng, Tổng Bí thư là người đứng đầu và
giữ cương vị Bí thư Quân ủy Trung ương, trung thành với Đảng, với Tổ quốc, với
nhân dân. Mà Đảng thì chỉ có mục đích duy nhất là “phụng sự Tổ quốc, phục vụ
nhân dân”. Vậy thì loạn là loạn thế quái nào được! Chẳng có kẻ thù nào ngăn nổi
bước ta đi là vì thế đó.
Thế
nhé, rất lấy làm quan ngại vì tình hình bất ổn ở đất nước các bạn nhưng chúng
tôi nghĩ, chỉ người Myanmar mới có tư cách để giải quyết những vẫn đề trọng đại
của đất nước của mình. Không ai làm thay các bạn được./.
Đăng nhận xét