Hằng năm, cứ đến ngày 19/6 là đám tàn dư ngụy Sài Gòn đang lưu vong ở hải ngoại lại tổ chức cái gọi là "kỷ niệm ngày thành lập quân lực VNCH". Vẫn với chiêu bài cũ, năm nay họ lại tiếp tục hô khẩu hiệu "Hãy dành một phút mặc niệm cho các chiến sĩ vị quốc vong thân". Lão chăn bò luận về việc này như sau:



Vị quốc nghĩa là vì tổ quốc. Với người Việt Nam, hai tiếng “Tổ quốc” từ bao đời đã trở thành tiếng nói thiêng liêng, tha thiết nhất “Tổ quốc” có thể hiểu là “đất nước của tổ tiên (xây dựng, bảo vệ và để lại)”. “Tổ quốc” là tài sản chung của cả một dân tộc trải qua hàng nghìn đời vun đắp, giữ gìn, kế thừa và xây dựng. Đó là thứ tài sản thiêng liêng, bất khả xâm phạm, nghìn thu vẫn mãi mãi là chân lý không thể chuyên dời, vững vàng “trơ gan cùng tuế nguyệt”.

Thời nhà Lê, sách Đại Việt sử ký toàn thư có đoạn chép lời vua Lê Thánh Tông nói với một số cận thần là trụ cột của đất nước rằng: “Một thước núi, một tấc sông của ta, lẽ nào lại nên vứt bỏ? Người phải kiên quyết tranh biện, chớ cho họ lấn dần. Nếu họ không nghe, còn có thể sai sứ sang phương Bắc trình bày rõ điều ngay lẽ gian. Nếu ngươi dám đem một thước, một tấc đất của Thái tổ làm mồi cho giặc, thì tội phải tru di”. Thời điểm diễn ra sự việc kể trên là vào năm 1473, tức năm Hồng Đức thứ 4. Lời răn của người xưa luôn có ý nghĩa sâu xa, thâm thúy, đặc biệt những lời răn đặc biệt quan trọng như vừa dẫn, giá trị của nó xuyên thời gian, đến với muôn đời các thế hệ dân tộc Việt Nam về sự thiêng liêng của hai tiếng tổ quốc, không có gì có thể đánh đổi được, đúng như lời Vua Duy Tân triều Nguyễn từng nói “nước “bẩn” thì phải rửa bằng máu”.

Vậy mà từ năm 1954 đến 1975, bọn ngụy quân - ngụy quyền ôm chầm lấy gót giày của người Hoa Kỳ, rước giặc vào nhà để giày xéo non sông đất nước ta, giết hại đồng bào ta; chia đôi giang sơn của tổ tiên ta để lại, làm cho anh em một nhà phải sống cảnh “ngày bắc đêm nam”, không một nỗi đau nào cao hơn nỗi đau của sự chia cắt. Nhìn cảnh ngoại bang xâm lược, chà đạp, vấy bẩn lên giang sơn muôn dặm của tiền nhân để lại mà lòng oán hận đến tận cùng xương tủy.

Ngụy Sài Gòn làm tay sai cho ngoại bang giày xéo lên lãnh thổ đất nước, băm vào da thị của Tổ quốc những vết chém ngang lưng, đào xới thân thể Tổ quốc bằng bom đạn của kẻ thù. Làm hoa tiêu để nòng súng ngoại ban bắn thẳng vào nhân dân mình. Hàng triệu đồng bào chiến sĩ đã phải ngã xuống vì quân bán nước và cướp nước. Chính các người lê máy chém giết hại đồng bào mình, mang thứ chất độc da cam bạo tàn nhất để hủy hoại quê hương, nòi giống. Vậy cứ hỏi nguỵ quân, nguỵ quyền có Tổ quốc không? Tuyệt nhiên các người KHÔNG CÓ TỔ QUỐC, KHÔNG BAO GIỜ CÓ! Vậy thì vị quốc là vị quốc nào. Có chăng các người chỉ là tôi đòi, là tay sai của người Pháp, Nhật, Mỹ. Các người vì danh lợi cá nhân mà sẵn sàng bán rẻ, vứt bỏ tổ quốc. Bị tiêu diệt, bị khai tử là điều tất yếu.

Một thứ công cụ của ngoại bang dựng nên để giết thuê, đánh thuê, để tàn hại tổ quốc của chính mình thì đó phải gọi là phi nhân tính, đáng bị ngàn đời phỉ nhổ chứ lấy đâu ra danh dự và phẩm giá vì chẳng ai gọi loài lang sói là những con có “danh dự”! có chăng “danh dự” của đám tàn dư ngụy Sài Gòn trong suốt 46 năm qua là “danh dự” của những tên gian manh, lừa đảo, một lũ hề đang diễn những vở hạng bét của lũ thú hoang nơi đất khách quê người để lừa đời lấy tiền. Đất nước của tổ tiên để lại mà các người bán hết lần này đến lần khác thì vị quốc là vị quốc cái gì?

Suốt chiều dài của lịch sử dân tộc, khi tổ quốc lâm nguy thì người trai ra trận coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, lấy da ngựa bộc thây làm niềm kiêu hãnh của Đại trượng phu nam tử Việt. Có đâu như cái đám quái thai, phản chủ theo giặc để được hiển vinh, mặc cho tổ quốc đang rên xiết dưới gót giày và họng súng của ngoại bang. Đừng có rêu rao cái gì gọi là "vị quốc vong thân”. Nói rõ, ngụy Sài Gòn là bè lũ bán nước, bị nhân dân Việt Nam dưới sự lãnh đạo của Đảng cộng sản Việt Nam tiêu diệt để thu giang sơn về một mối, xây dựng cờ đồ tươi đẹp như hôm nay!

Oán hận ư? Hận ai, oán ai? Tổ quốc và nhân dân Việt Nam mới là những người căm hận các người. Vậy mà chúng tôi mở lòng gác lại quá khứ, hòa hợp dân tộc. Còn các người các người hận ai? Hận vì lẽ gì, có chăng các người mãi cay cú vì mất món viện trợ béo bở năm xưa để vinh thân phì gia và mượn cớ chống cộng để gom tiền ngày nay mà thôi./.

St

Đăng nhận xét

 
Top