Về các đảng phái trước năm 1975: Các
đảng phái thành lập trong thời chống Pháp dù chưa đi đúng hướng như “Việt Nam
Quốc dân đảng” với người sáng lập như Nguyễn Thái Học đều là những người yêu
nước, nhưng khi ra hải ngoại, những người kế thừa lại phân hóa trầm trọng. Họ
sử dụng tổ chức và đảng phái làm công cụ cho mưu đồ tranh giành quyền lực cá
nhân, phe nhóm. “Đại Việt” có chủ trương “lãnh tụ chế” với lý do cộng sản là tổ
chức chặt chẽ thì đấu tranh chống cộng cần có một lãnh tụ để bảo vệ bí mật.
Điều này là nghịch lý và gây phân hóa trầm trọng để rồi ngày càng tách thành
nhiều hệ phái, nhiều lãnh tụ, ai cũng cho rằng chỉ có họ mới giỏi nhất, mới làm
đúng đường lối nhất, những người khác là sai, hoặc là theo “đơn đặt hàng của
cộng sản”, dẫn tới mâu thuẫn và hệ lụy như:
- Họ kêu gọi đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhưng lại coi cá
nhân lãnh tụ là quyền lực tối thượng như thần thánh, bất khả xâm phạm, hầu như
kế sách vạch ra chỉ để chiều theo ý muốn của lãnh tụ.
- Vì xây dựng trên quan niệm “lãnh tụ
chế” nên lãnh đạo các đảng phái của người Việt ở hải ngoại sống trong ảo tưởng,
họ nghĩ rằng một ngày nào đó mình nắm quyền điều hành đất nước, quyền sinh sát
trong tay, nên, dù chưa nắm quyền hành gì, cách hành xử của các vị này rất
trịch thượng, kiêu căng, vì sống trong ảo mộng. Ai không làm theo ý thì tìm
cách triệt hạ, dù người bất đồng là thành viên đóng góp tâm huyết một cách
không vụ lợi; do vậy, nạn quăng “nón cối” lên đầu thành viên lại từ lãnh đạo,
và đảng phái bị tách ra làm 2, rồi làm 4, rồi làm 8.
Hiện nay, mỗi đảng phái như vậy chí ít cũng có 5 hệ phái,
có hệ phái chỉ vài người, hệ phái khá nhất cũng chỉ khoảng trăm người. Năm
1990, trong cuộc họp ở San Francisco (San Phran-xít-cô), lãnh đạo “Đại Việt
cách mạng” và “Đại Việt quốc dân” quyết định hợp nhất, nhưng vì quan niệm “lãnh
tụ chế” nên không ai chịu nhường ai, để rồi cả hai trở thành “đồng chủ tịch”
trong thời gian ngắn, sau đó thì lại tách ra, làm trò cười cho thiên hạ.
- Đa phần thành viên các đảng phái này
lúc đầu muốn cống hiến tâm huyết cho việc chung, nhưng qua thời gian, bị lãnh
đạo lạm dụng và qua bao biến thiên, họ thấy không đi về đâu nên nản chí, quay
về sống thụ động, không dám nói gì hết, vì nói ra thì bị kết án là phản đảng,
bị cộng sản mua chuộc; ai không khuất phục, quyết tìm con đường hợp với suy tư
của mình thì trở thành kẻ thù, và bị thù còn hơn thù cộng sản.
2. Về các tổ chức, đảng phái sau năm
1975: Sau chiến thắng của những người cộng sản vào ngày 30-4, nhiều quân nhân
của “quân lực VNCH” di tản sang nước ngoài, họ quây quần lại với nhau, lúc đầu
thành lập nhóm sau dần thành “mặt trận”, có nhóm thành lập tổ chức, trong đó
phải kể đến “Mặt trận quốc gia thống nhất giải phóng Việt Nam” (“mặt trận”) của
Hoàng Cơ Minh. Với thành viên lúc đầu là cựu quân nhân của “quân lực VNCH”, tổ
chức của Hoàng Cơ Minh chủ trương bạo lực, và khi Hoàng Cơ Minh bị tiêu diệt
tại Lào năm 1987, thì “Mặt trận quốc gia thống nhất giải phóng Việt Nam” đã
biến hình, để tới năm 2001 thành “đảng Việt tân” (chính quyền Việt Nam coi
“Việt tân” là tổ chức khủng bố).
“Việt tân” có nguồn lực tài chính vì trước đó “mặt trận” đã
quyên góp được chút tiền bạc rồi kinh doanh có lời, nên tài chính là huyết mạch
giúp “Việt tân” có thể sống tới ngày hôm nay, cho dù bị chính người hải ngoại
đã có nhiều đợt và nhiều cao trào tẩy chay. Khi tẩy chay “Việt tân”, họ cho
rằng tổ chức này có quá nhiều thủ đoạn, không thành thật trong vụ quyên tiền,
không thành thật về cái chết của Hoàng Cơ Minh, gian dối tuyên truyền thổi
phồng lực lượng, thủ đoạn với chính các thành viên... thậm chí nhiều người còn
khẳng định rằng, nếu “Việt tân” may mắn được nắm quyền chắc chắn sẽ đưa đất
nước vào nội loạn, nồi da xáo thịt. “Việt tân” chủ trương “đa đảng” nhưng kiểu
dân chủ đa đảng vô trật tự, tiêu biểu nhất là tại Hội đồng TP Westminster
(Oét-min-tơ) hiện nay lục đục, nát như tương.
3. Về các thứ “chính phủ”: Một số người Việt ở hải ngoại hám danh sống trong ảo tưởng, tự lập “chính phủ” và tự phong mình làm “thủ tướng”, có “chính phủ” chỉ có một người nhưng dành cả thời giờ lên mạng tung đủ tin giả ồn ào chỉ đánh bóng cái danh hão của bản thân. Có “chính phủ” quy tụ vài trăm người. Như “chính phủ” của ông Nguyễn Hữu Chánh, được dư luận gọi là “chú phỉnh”, vì ông Nguyễn Hữu Chánh lập “chính phủ” chỉ để ai nhẹ dạ nghe theo thì mất tiền. Hết năm 2001, đến năm 2002, đến năm 2008,... Nguyễn Hữu Chánh tuyên bố về tiếp thu “chính quyền”, rồi không có gì, nay lại nói là đã thành lập “đảng dân tộc” có khoảng hơn vài chục người với những ông già trên 80 tuổi, tuyên bố sẽ dẫn phái đoàn đi Hoàng Sa, Trường Sa. Nói mãi ai nghe cũng sượng sùng, vì bịp quá trắng trợn.
Gần đây ồn ào nhất là “chính phủ quốc gia Việt Nam lâm
thời” phường chèo của Đào Minh Quân (chính quyền Việt Nam cũng coi “chính phủ”
này là một tổ chức khủng bố). Đào Minh Quân không có thực lực như Nguyễn Hữu
Chánh, nhưng có khả năng phịa chuyện trên mạng, một số người dân trong nước
không biết lại tưởng là thật, liền bị sập bẫy giống như gia đình ông Vương Văn
Thả ở miền tây. Đào Minh Quân bỏ ra ít tiền thuê mấy em trẻ đặt bom khủng bố ở
phi trường Tân Sơn Nhất, các em trẻ bị bắt, bị kết án ở tù, Đào Minh Quân phủi
tay. Bà Angel Phan ở San Diego (San Đi-ê-gô), nghe lời dụ dỗ ngon ngọt của Đào
Minh Quân, lò mò về Việt Nam theo chỉ đạo từ Đào Minh Quân. Angel Phan bị bắt
và phải nhận án tù, Đào Minh Quân lập tức tránh xa gia đình bà, tảng lờ như
không biết. Ở Nam California (Ca-li-pho-ni-a), Đào Minh Quân tới đâu đều bị coi
như “ghẻ”, các tổ chức và hội đoàn biết Đào Minh Quân chuyên môn chơi trò “chôm
credit (tín dụng)” nên tẩy chay, và đuổi Đào Minh Quân như đuổi tà.
Vì một số người muốn được làm “thủ tướng, tổng thống” mà
bây giờ tại hải ngoại “chính phủ” mọc ra như nấm, tựu trung chỉ vì muốn làm
“lãnh tụ” để khoe trên mạng, không cần biết hệ lụy tới đâu, như “nhà tiên tri
vũ trụ”, “chính phủ pháp định”,... rồi nay “chính phủ” này ra thông báo đánh
nhau với “chính phủ” kia, mai “chính phủ” kia ra tuyên bố kết án “chính phủ” nọ
làm tay sai cho nước này nước khác. Họ tính truyền bệnh tâm thần vào người dân
Việt Nam ở trong nước, nên mong bà con hãy tỉnh táo. Mấy cái thứ “chính phủ”
này về Việt Nam thì không biết đâu mà lần, và sẽ loạn ngay.
Lời kết: Người Việt ở nước
ngoài có quá nhiều đảng phái, tổ chức, hội đoàn, chính phủ, nhóm, không ai phục
ai, ai cũng muốn làm “lãnh chúa trong giang san CÁI TÔI” đầy kịch tính của họ,
mà họ còn muốn mang cái quan niệm này về áp dụng cho đất nước, thì đó là mầm
họa loạn lạc của dân tộc đưa đến mất nước. Sự loạn lạc đó đã và đang được chứng
minh qua hoạt động chính trị của một số người trong các cộng đồng Việt Nam trên
thế giới, không có quyền, không có tài chính, chỗ nào cũng phân hóa chia năm xẻ
bảy, phe này “choảng” phe kia hằng ngày. Chỗ nào có chút thực quyền và lợi ích
như hội đồng thành phố thì nạn chụp mũ, phân hóa như đang xảy ra ở Westminster,
làm ô nhục cộng đồng gốc người Việt. Đa đảng dân chủ kiểu này mang về áp dụng
cho Việt Nam thì đất nước sẽ loạn, nước ngoài sẽ lợi dụng phân hóa, nguy cơ mất
nước không còn là giả thuyết.
Đăng nhận xét