Theo thông tin mới nhất, đối tượng Phạm Thanh Nghiên đã bị trục xuất khỏi Việt Nam và đã xin được định cư bên Mỹ. Vậy là ước mơ nước Mỹ của Nghiên đã hoàn thành nhưng cũng là lúc gần trăm hộ dân ở vườn rau Lộc Hưng bị bỏ rơi sau những ngày tin theo “lý tưởng đấu tranh” của Nghiên.
Phạm Thanh Nghiên sinh
ngày 24/11/1977 tại Hải Phòng. Là con một gia đình có 7 anh chị em và bỏ học
ngang giữa chừng từ năm 18 tuổi. Cũng giống Bùi Thanh Hiếu sau nhiều năm lăn
lộn với đủ nghề mưu sinh trong xã hội, vì quá mệt mỏi với cơm áo gạo tiền,
Nghiên cũng muốn được sung sướng, nghĩ mình không thể mãi bán hàng nước, dệt
vải, công nhân lau dọn vệ sinh mãi được và thế là Nghiên cầm bút lên. Nhưng
không học qua trường lớp nào thì biết viết gì, tất nhiên là viết “chống phá”.
Bởi cái nghề “đấu tranh dân chủ” không cần trình độ chỉ cần tư tưởng.
Được đồng bọn hà hơi
bơm kích, Nghiên như con ngựa non háu đá, Nghiên viết, viết trong cái danh hão
mà bấy lâu nay chưa từng được nhận và cả trong những đồng tiền từ các tổ chức
nước ngoài thù địch, phản động, chống phá hòng gây áp lực ngoại giao với Việt
Nam gửi về. Và sự ngông cuồng ấy đã phải trả giá bằng 4 năm tù về tội tuyên
truyền chống nhà nước được quy định tại Điều 88 BLHS năm 1999.
Thường thì những đối
tượng chống phá như Nghiên hay xem việc ngồi tù là một chiến tích và nó như là
một bước đệm để có thể tiến đến mục tiêu xa hơn là giấc mơ nước Mỹ. Thậm chí,
có rất nhiều đối tượng còn coi đó là một trong những giai đoạn và cố tình tình
làm mọi cách chống phá để được vào tù. Mà thực tế thì cũng đúng như vậy, các
trường hợp như Nguyễn Ngọc Như quỳnh (Mẹ Nấm), Trương Quốc Huy,… Chính vì thế,
sau khi ra tù, Nghiên tiếp tục lợi dụng các vụ việc như vườn rau Lộc Hưng, vụ
Đồng Tâm, vụ Đặng Ngọc Viết giết người hàng loạt, vụ Lê Anh Hùng… để xuyên tạc
lịch sử, xuyên tạc thực tế về “tự do, dân chủ, nhân quyền” ở Việt Nam để kích
động người dân đối đầu với chính quyền, đồng thời kêu gọi quốc tế cô lập, cấm
vận Việt Nam. Trong đó, đặc biệt nhất là vụ vườn rau Lộc Hưng. Không biết những
người đã tin tưởng mù quáng theo Nghiên để chống đối chính quyền và từ chối đối
thoại hòa giải rồi sẽ ra sao khi Nghiên đã yên vị bên Mỹ. Giờ tới cũng không
được mà lui cũng không xong!
Bây giờ có lẽ Phạm
Thanh Nghiên đang rất vui vẻ và hồ hởi bởi nhận được sự quan tâm của mấy trang
mạng chống phá. Tuy nhiên, có lẽ rất nhanh thôi, Nghiên sẽ cảm thấy lạnh như
cách mà Nguyễn Ngọc Như Quỳnh đang phải chịu sau những ngày được tung hô vang
trời khi mới đặt chân đến Mỹ.
“Nước Mỹ không vĩ đại
như người ta tưởng” – đó là lời nói chua chát của Nguyễn Ngọc Như Quỳnh sau
những tháng ngày dài chiêm nhiệm sống ở nơi có tượng Nữ Thần Tự Do.
Hay như Trần Thị Nga,
đối tượng chống phá điên cuồng được trục xuất khỏi Việt Nam và được định cư ở
Mỹ vào năm 2020. Và chỉ một năm sau, Nga phải chua chát thừa nhận, Mỹ là thiên
đường của người này nhưng là địa ngục của người kia khi:
"Thuê nhà không
được vì chủ nhà đòi phải có Social; có nhà rồi thì không được sử dụng điện,
gas, nước, Internet. Vì các công ty đó chỉ bán hàng cho những người có Social.
Không được mua bảo hiểm y tế vì không có Social. Bị bệnh thì tự mà làm bác sĩ
cho mình chứ không được đi làm tiền đâu mà trả viện phí. Được sống nhưng không
được phép kiếm sống vì không có Social. Đi làm giấy tờ gì cũng không được vì
không có Social. Mà Social lại đòi phải có giấy tờ, sống thì phải ăn, ăn mà
không được đi làm kiếm ăn thì lấy gì để sống. Sống mà không có ăn, phải đi xin
trợ cấp thì không được trợ cấp vì trợ cấp chỉ dành cho người có Social. Được
đến Mỹ, đất nước tự do như bao người nói là có “phúc”, phải biết ơn người này,
biết ơn kẻ kia. Kết quả là đến Mỹ 2 năm rồi cả gia đình già trẻ lớn bé sống
cảnh không giấy tờ, sống chờ đợi trong vô vọng. Được quyền sống nhưng không
được quyền kiếm sống. Không trợ cấp cũng chẳng có cái quyền gì ngoài quyền hít
không khí để tồn tại”…
Việt Nam bỏ đi vài
người chuyên bới móc chia rẽ dân tộc thì không tiếc. Nhưng nước Mỹ phải nuôi
thêm một kẻ khác màu da, khác dòng máu, khác dân tộc nhưng không còn tác dụng
thì tất nhiên họ áp lực. Làm gì ai muốn dung dưỡng một kẻ không còn giá trị. Âu
đó cũng là cái giá mà Quỳnh, Nga và sau này Nghiên phải trả cho giấc mơ nước Mỹ
của mình.
Và trong bối cảnh kẻ
thì cứ nhăm nhăm ra đi ấy thì Mỹ đã cử 52 doanh nghiệp lớn nhất đến đàm phán,
làm việc với Việt Nam, tòa nhà đại sứ đắt nhất hành tinh trị giá 1,2 tỷ USD
cũng đã được khởi công xây dựng. Vậy để thấy, mối quan hệ ngoại giao giữa Việt
Nam với Mỹ đang tốt đẹp thế nào.
Kết lại bài này xin
nhắc lại rằng, quê hương, đất nước bất luận trong hoàn cảnh nào cũng thiêng
liêng, cao quý. Người ta bảo “cáo chết quay đầu về núi”, làm sao có thể rời bỏ
mẹ cha, ruồng bỏ quê hương. Làm sao có thể phỉ báng quê hương, đất mẹ, nơi chôn
rau cắt rốn của mình, nơi dưỡng dục mình lớn lên. Người phụ bạc với đất mẹ, với
Tổ quốc thì còn bước đi đâu mà không phải cúi đầu, còn gì liêm sỉ để ngẩng lên
mà nhìn người khác?
Đăng nhận xét