Câu nói “đảng viên đi trước làng nước theo sau”, ý nói cán bộ, đảng viên (CB, ĐV) là những người luôn tiên phong, gương mẫu, mạnh dạn đi đầu trong mọi công việc, “đứng mũi chịu sào”, trăn trở, chăm lo cho cuộc sống nhân dân, chỉ khi nào nhân dân yên vui, hạnh phúc, lúc đó bản thân mới thảnh thơi để hưởng “cái vui sau thiên hạ”. Đây chính là bản chất của mối quan hệ không thể tách rời giữa đảng viên vừa là người lãnh đạo, vừa là người đầy tớ trung thành phục vụ nhân dân. Tuy nhiên, do lối sống ích kỷ, cá nhân chủ nghĩa, “nói không đi đôi với làm”, thậm chí còn “làm màu mị dân” của một bộ phận CB, ĐV, dẫn đến không chỉ xa rời nguyên tắc, mà còn “theo đuôi quần chúng”. Đây chính là căn bệnh nguy hiểm, cần nhận biết và kiên quyết loại bỏ.
Tác hại từ việc “ăn
theo nói leo”
Nếu dư luận tạo ra
hiệu ứng số đông theo xu hướng tích cực, nó có sức mạnh liên kết, thôi thúc,
khích lệ mọi người cùng hướng đến những hành động tốt đẹp cho xã hội. Cụ thể có
rất nhiều việc làm tốt, có giá trị nhân văn được một cá nhân hoặc tập thể đưa
ra ý tưởng, sau đó lôi kéo theo nhiều cá nhân, tập thể khác thực hiện, giống
như một đốm lửa nhỏ bùng lên thành một ngọn lửa lớn, ví như các phong trào
thiện nguyện, ủng hộ đồng bào bị ảnh hưởng lụt bão, hay giúp đỡ các em nhỏ có
hoàn cảnh khó khăn. Tuy nhiên, mặt tiêu cực của nó cũng vô cùng ghê gớm, nếu
không được kiểm soát.
Chắc hẳn chúng ta đã
từng chứng kiến, không ít các tình huống, các sự việc mà một cộng đồng khá đông
dân chúng rầm rộ chỉ trích một điều chưa rõ thực hư, hay bênh vực một số hành
vi vi phạm pháp luật, vi phạm chuẩn mực đạo đức truyền thống của ai đó, một
cách đầy cảm tính mà không dựa trên kỷ cương, pháp luật Nhà nước. Điển hình là
hô hào biểu tình, đập phá ở các khu công nghiệp Bình Dương, ở Hưng Yên; rồi ủng
hộ tiền “Tổ đồng thuận” ở Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức; hay dậy sóng dư luận về một
ca sỹ giới thiệu sắp cho ra mắt bộ phim “Ông hoàng nhạc Việt”; hoặc phản đối
chủ trương chỉnh trang đô thị, lấy lại vỉa hè cho người đi bộ của thành phố Hà
Nội…
Điều đáng buồn hơn là
khi “yêu” hoặc “ghét”, hay phản đối quy định, chính sách nào đó của chính
quyền, họ sẵn sàng lên mạng kêu gọi để mạt sát, xúc phạm, rồi thì nhân danh bảo
vệ “người yếu thế” một cách vô lối mà không biết rằng nhiều khi đang cổ xuý cái
ác, cái tiêu cực, làm hại chính người mà họ bênh vực.
Thông qua một số sự
việc, hiện tượng xảy ra gần đây, có một điều rất đáng quan tâm là sự a dua, hùa
theo đám đông, trong đó có cả một số CB, ĐV. Biểu hiện rõ nhất ở CB, ĐV này là,
có những phát ngôn “theo đuôi quần chúng”, đặt lợi ích trước mắt của một bộ
phận quần chúng lên trên dù không đúng với chủ trương, đường lối, chính sách
của Đảng, pháp luật của Nhà nước, đưa ra những quan điểm, thông tin, phát biểu
“gây bão” phù hợp với lợi ích cục bộ và tâm lý của một bộ phận quần chúng về các
vấn đề đang được dư luận xã hội quan tâm; tập trung khoét sâu vào những tồn
tại, hạn chế, khuyết điểm của chính quyền trong công tác quản lý nhà nước, nhằm
tạo sự chú ý của truyền thông tung hô, tạo ảnh hưởng lớn đến quần chúng.
Đồng thời đi đôi với đó,
là “ve vuốt”, ca ngợi, phỉnh nịnh dân, coi việc gì quần chúng nhân dân làm cũng
hay, lời nào của dân cũng đúng, nhằm tranh thủ, lợi dụng sự ủng hộ của nhân dân
hòng tiến thân trên con đường danh lợi cá nhân. Dù mạnh miệng ủng hộ quần
chúng, nhưng phía sau những CB, ĐV này chỉ nói chứ không đi đôi với làm, không
triển khai được các giải pháp để thực hiện, không dám đấu tranh hoặc không dám
ra quyết định vào thời khắc quan trọng theo thẩm quyền, trách nhiệm của mình,
đúng như Lê-Nin đã chỉ ra là “theo đuôi quần chúng”.
Lắng nghe học hỏi, chứ
không phải “theo đuôi”
Gần dân, lắng nghe
nhân dân là điều không thể thiếu của người CB, ĐV, đây không chỉ là yêu cầu, mà
còn nằm trong phương thức lãnh đạo của Đảng, bởi vì gần dân mới thấu hiểu được
những thuận lợi, khó khăn, để từ đó có những chủ trương, biện pháp lãnh đạo
nâng cao đời sống vật chất, tinh thần cho nhân dân, giúp dân ấm no, hạnh phúc,
chứ không phải gần dân để “theo đuôi quần chúng”. Niềm tin, sự ủng hộ của nhân
dân chính là cội nguồn sức mạnh của Đảng, bởi tài sức của dân khi ở dạng tiềm
năng, muốn chuyển hóa thành sức mạnh vật chất vô song trong sự nghiệp xây dựng
và bảo vệ Tổ quốc, thì Đảng phải biết lắng nghe và học hỏi, phải biết hy sinh,
cống hiến hết mình để phục vụ nhân dân.
Để giúp phân biệt giữa
việc lắng nghe, học hỏi với “theo đuôi quần chúng”, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã chỉ
rõ “…dân chúng không nhất luật như nhau. Trong dân chúng, có nhiều tầng lớp
khác nhau, trình độ khác nhau, ý kiến khác nhau. Có lớp tiên tiến, có lớp chừng
chừng, có lớp lạc hậu”. Do vậy, cho dù phần đông nhân dân đều rất tốt, biết
“điều hay, lẽ phải” và hết lòng tin yêu Đảng, nhưng vẫn có một bộ phận dân
chúng, do trình độ hạn chế, ít hiểu biết về pháp luật, lại có phần “nhẹ dạ” nên
có thể bị một số đối tượng phản động lôi kéo, kích động, làm nảy sinh trong họ
những suy nghĩ chưa đúng, những đòi hỏi và hành động cực đoan, quá khích.
Vì thế, Người nhấn
mạnh, cán bộ phải biết lắng nghe dân, nhưng “cố nhiên, không phải dân chúng nói
gì, ta cũng cứ nhắm mắt theo”, mà phải có sự so sánh, phân tích kỹ lưỡng các ý
kiến khác nhau của quần chúng nhân dân để “chọn lấy ý kiến đúng” và chuyển hóa
thành chủ trương, đường lối phù hợp. Nên trong tác phẩm “Sửa đổi lối làm việc”,
Người viết: Dân chúng rất khôn khéo, rất anh hùng. Vì vậy, chúng ta phải học
dân chúng, phải hỏi dân chúng, phải hiểu dân chúng… Mỗi khẩu hiệu, mỗi một công
tác, mỗi một chính sách của chúng ta, phải dựa vào ý kiến và kinh nghiệm của
dân chúng, phải nghe theo nguyện vọng của dân chúng. Người cán bộ phải có tác
phong quần chúng, sâu sát, tin yêu, tôn trọng quần chúng, bởi Đảng là từ quần
chúng mà ra, vừa lãnh đạo vừa giáo dục lại vừa thường xuyên học hỏi quần chúng.
Lắng nghe ý kiến quần chúng nhưng tuyệt đối không nên “theo đuôi” quần chúng.
Do đó, để trang bị cho
CB, ĐV thế giới quan, phương pháp luận, nhìn nhận bản chất sự vật, hiện tượng
một cách khách quan, toàn diện, lịch sử, cụ thể; phân biệt rõ đúng sai, giúp
CB, ĐV gần dân, biết lắng nghe, học hỏi từ nhân dân, khắc phục căn bệnh “làm
màu” gần dân, “theo đuôi quần chúng”. Cấp ủy, các tổ chức Đảng cần làm tốt việc
quản lý, giáo dục, rèn luyện đảng viên, nhất là tăng cường giáo dục nâng cao
nhận thức cho CB, ĐV về tư cách đạo đức, vai trò tiền phong, gương mẫu trong
sinh hoạt, học tập và phát ngôn của người đảng viên.
Đồng thời, phải thực
hiện nghiêm túc các quy định, quy chế về phát huy dân chủ ở cơ sở, thực hiện
tốt công tác tiếp công dân, đối thoại với nhân dân, giải quyết những kiến nghị,
lợi ích chính đáng, hợp pháp của nhân dân; xử lý kịp thời, dứt điểm các vấn đề
bức xúc liên quan đến đời sống nhân dân, các vụ tranh chấp, khiếu kiện đông
người, phức tạp, không để tạo các dư luận xã hội bức xúc.
Uy quyền có thể làm
người ta sợ chứ không thể làm người ta tin yêu, muốn nhân dân tin yêu thì cán
bộ “phải làm mực thước cho người ta bắt chước”. Vì vậy, đối với mỗi CB, ĐV phải
phát huy tốt vai trò tiền phong, gương mẫu, trong mỗi hành động và việc làm,
phải ý thức rằng, bất kể từ việc lớn đến việc nhỏ, cử chỉ, hay phát ngôn của
bản thân đều được nhân dân rất coi trọng, tin tưởng làm theo.
Do đó, CB, ĐV khi đứng
trước một sự việc, hay một dư luận nào đó, cần bình tĩnh, tỉnh táo, nhìn nhận
đánh giá một cách thấu đáo, để có hành động và phát ngôn phù hợp; những vấn đề
nhân dân còn chưa hiểu rõ phải kiên trì giải thích, thuyết phục bằng nhiều hình
thức, phù hợp với từng đối tượng cụ thể. Từ đó, chuyển nhận thức của quần chúng
lên thành tự giác, tạo sự đồng thuận đối với đường lối, chủ trương của Đảng,
chính sách, pháp luật của Nhà nước, phù hợp với nguyện vọng, lợi ích chính đáng
của nhân dân.
Đăng nhận xét