Thời gian qua, dư luận nói nhiều về nhà báo hai mặt, nhà báo bẩn. Đây không phải là chuyện bây giờ mới có, nhưng nghiêm trọng nhất là những năm gần đây. Vấn đề là làm thế nào để nhận diện?
1. Nhà
báo hai mặt
Nhận
thức của loại nhà báo này không bình thường, cái gì cũng bị méo mó, lệch lạc.
Tròn thì nói méo; đúng thì lại nói sai; dài thì nói ngắn; xấu thì cho là tốt,
tốt thì cho là xấu, hay chọc khoáy chính trị. Điều dị dạng nhất là loại nhà báo
này có tới hai bộ mặt, lúc thì đỏ, lúc thì đen; lúc thì chính, lúc thì tà, rất
khó nhận diện, rất nguy hiểm. Khi viết đăng báo chính thống thì viết như thế
này, nhưng khi nhảy múa trên mạng thì lại viết thế kia; thích bóp méo, xuyên
tạc sự thật; doanh nghiệp nào mà không kiếm ăn được thì chống phá; chống cả
Đảng và Nhà nước.
Hiện
đã có không ít nhà báo hai mặt bị xử tù. Cụ thể là Phạm Thị Đoan Trang đã bị xử
về tội tuyên truyền chống Nhà nước; gần đây nhất có nhóm “báo sạch” nhưng chẳng
sạch chút nào. Theo kết luận giám định của cơ quan chức năng TP Cần Thơ, nhóm
báo này có các bài viết và clip mang tính phản động, đi sâu khai thác những
thông tin có nội dung không phù hợp với lợi ích đất nước; xuyên tạc, phỉ báng
chính quyền… Đối với các doanh nghiệp hay tổ chức kinh tế, thì loại nhà báo này
nói xuôi cũng được, nói ngược cũng xong; trước mặt thì khen nhưng sau lưng thì
dìm, đè; kiếm ăn được thì tâng bốc ca ngợi; không kiếm ăn được thì rình mò, xoi
mói, xuyên tạc, hãm hại bằng cách khai thác mặt xấu mà không bao giờ nhìn thấy
cái tốt cả… Vì thế, những nhà báo hai mặt này là hết sức nguy hại, tác động
tiêu cực, làm giảm sút niềm tin của Nhân dân đối với báo chí.
2. Nhà
báo bẩn
Hoạt
động của các nhà báo này là họ thường đến doanh nghiệp và các địa phương đặt
vấn đề viết bài, kèm theo đó là lời yêu cầu về giá cả. Địa phương hay doanh nghiệp
nào từ chối thì các nhà báo này hù dọa. Địa phương, doanh nghiệp nào yếu bóng
vía thì phải bôi trơn để tránh phiền hà. Địa phương, doanh nghiệp nào từ chối,
thì đám báo bẩn này coi họ như là cái gai, rồi chọc phá, xuyên tạc, vu khống…
Cách
đây khoảng 25 năm, cố nhà báo lão thành Hữu Thọ nói rằng: Trong làng báo dường
như đang hình thành quyền lực đen. Họ có một ekip “đâm thuê chém mướn” hùn hạp
vào với nhau, khen cùng khen, chê cùng chê; khen tập thể và đánh hội đồng. Một
báo đánh đã muốn tiêu rồi, nhiều báo mà hùa nhau đánh cùng lúc, đánh dai dẳng
thì sống sao nổi. Dù sau này có minh oan đi chăng nữa thì “được vạ má đã sưng”…
Ngày
nay, sự phát triển mạnh mẽ công nghệ thông tin đã làm cho quyền lực đen này mặc
sức tung hoành và biến tướng theo kiểu: Sáng đăng bài, trưa gặp đối tượng,
chiều gỡ bài…
Cụ
thể như vụ một số phóng viên, cộng tác viên hùa nhau tống tiền hiệu trưởng một
trường ở quận Tây Hồ (Hà Nội) 2 lần, lần đầu là 100 triệu đồng, lần 2 là 80
triệu đồng. Vì chịu không nổi, nên người này phải báo cho công an. Nếu người
này mà không báo công an, thì xin thưa rằng còn phải cống nạp dài dài.
Hay
là vụ Nguyễn Ngọc Diệp và Đinh Thị Vân viết bài tống tiền doanh nghiệp với
chiêu thức ký hợp đồng hợp tác truyền thông, rồi thỏa thuận gỡ xuống 2 bài báo
có nội dung ảnh hưởng đến uy tín của doanh nghiệp này…
Mới
đây có vụ ở huyện Ia Grai (tỉnh Gia Lai), hai nhà báo dọa tung thông tin về
hành vi gây ô nhiễm môi trường, xây dựng không đúng quy trình kỹ thuật của một
chủ lò than để cưỡng đoạt 5 triệu đồng…
Đó là
chân dung của những nhà báo bẩn. Tuy mức độ, hành vi cưỡng đoạt có khác nhau,
nhưng tất cả đều là nhà báo bẩn.
3. Khi
nhà báo lên mạng
Hiện
nay có nhiều phóng viên, nhà báo tham gia mạng xã hội, điều này cần trân trọng
và khuyến khích. Nhưng điều đáng nói là không ít nhà báo quên rằng, khi tham
gia mạng xã hội, nhà báo vừa phải tuân thủ pháp luật, vừa phải tuân thủ 10 điều
quy định đạo đức người làm báo; tuân thủ quy định sử dụng mạng xã hội do Hội
Nhà báo Việt Nam ban hành.
Nhà
báo có quyền điều tra, xác minh, có quyền đặt nghi vấn, có quyền bày tỏ chính
kiến, có quyền đề nghị nhưng không có quyền luận tội, quy kết tội danh. Nhà báo
chứ có phải viện kiểm sát đâu mà luận tội; nhà báo chứ có phải là tòa án đâu mà
quy kết tội danh… Quyền của nhà báo đâu phải là tổng hợp các quyền, đâu phải là
quyền vô hạn định.
Khác
với những người bình thường khác, nhà báo khi lên mạng xã hội phải lịch sự,
đàng hoàng, trung thực và nhân văn; không được hướng dẫn dư luận những điều
trái với lợi ích đất nước, trái với lợi ích Nhân dân. Ứng xử của nhà báo trên
mạng xã hội được coi như ứng xử nơi công sở; phải chuẩn mực về văn hóa, không
phát ngôn bừa bãi; không mỉa mai, hãm hại, xúc phạm người khác.
Như
vậy, một nhà báo chân chính thì trước hết phải là người tử tế; tử tế trong suy
nghĩ, tử tế trong lời ăn tiếng nói, tử tế trong hành động; phải nghiêm túc,
trung thực và hướng thiện. Đó mới là yếu tố làm nên giá trị chân chính của nhà
báo.
Nước
ta hiện có 816 cơ quan báo chí, tạp chí và các ấn phẩm điện tử; 72 đài phát
thanh, truyền hình; 17.200 nhà báo và 27.000 hội viên Hội Nhà báo Việt Nam. Đa
số đều tốt, vì vậy, họ không bao giờ chấp nhận để những con sâu vấy bẩn nghề
báo, một nghề rất vinh quang trong đời sống xã hội.
Về
vấn đề nhà báo bẩn, nhà báo hai mặt, Ban Tuyên giáo Trung ương đã lên tiếng rất
mạnh mẽ. Bộ TT-TT, sở TT-TT các tỉnh cũng đã xử lý nhiều trường hợp; Hội Nhà
báo Việt Nam cũng đã thu hồi thẻ hội viên của nhiều hội viên. Nhưng thực tế vẫn
chưa đủ sức răn đe. Vì vậy, tin rằng sắp tới đây, Chính phủ sẽ mạnh tay hơn nữa,
quyết liệt hơn nữa trong quy hoạch lại báo chí; tiếp tục sàng lọc, loại bỏ
những nhà báo bẩn, những nhà báo hai mặt, những tờ báo hoạt động không đúng tôn
chỉ mục đích, làm trong lành môi trường báo chí, để báo chí phát triển chuyên
nghiệp, nhân văn và hiện đại theo đúng tinh thần Nghị quyết Đại hội XIII của
Đảng./.
ST
Đăng nhận xét