Phát biểu của Tổng tư lệnh Fidel Castro Ruz, Bí thư thứ nhất Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Cuba, Chủ tịch Hội đồng Nhà nước và Hội đồng Bộ trưởng trong hoạt động quốc gia đoàn kết với Việt Nam và lên án sự xâm lược của Trung Quốc, ngày 21/02/1979.



“Kính thưa đồng bào!

Tôi đã không dự tính sẽ phát biểu trong chương trình hôm nay. Tôi đến đây giống như các bạn, để bày tỏ tình đoàn kết của cá nhân tôi đối với nhân dân Việt Nam.

Đồng chí Jaime Crombet đã có bài phát biểu rất tốt về vấn đề này (vỗ tay). Nhưng vì tôi đã được đưa lên bục này – mà tôi nghĩ rằng là do quyết định của các đồng chí tổ chức sự kiện – tôi sẽ nói một vài điều.

Sự thực là thời đại mà chúng ta đang sống đây không phải là một thời đại bình thường. Chúng ta đã chứng kiến nhiều lần. Có quá nhiều vấn đề trên thế giới thời gian gần đây. Nhưng sự việc này chắc chắn là một trong những điều nghiêm trọng nhất, nếu không muốn nói là nghiêm trọng nhất trong thời gian gần đây, thể hiện sự suy thoái đạo đức nghiêm trọng và là một sự thỏa hiệp to lớn.

Dĩ nhiên, một trong những hành vi ghê tởm, hèn hạ, khốn nạn nhất mà chúng ta từng chứng kiến – và nó sẽ khó lòng bị vượt qua bởi kẻ khác – là sự xâm lược Việt Nam vào lúc này. Đây là một tội ác khủng khiếp. Tội ác này không còn là của những kẻ thực dân, những đế quốc Nhật hay thực dân Pháp, hay đế quốc Mỹ, mà là của một quốc gia vài năm trước đây còn được coi là một bức tường thành của cách mạng thế giới, được xem là một nước xã hội chủ nghĩa, một đất nước chống đế quốc, một đất nước thân thiện với các phong trào cách mạng, một quốc gia – như chúng ta đã nói trước đây – đã thực hiện một cuộc cách mạng đem lại niềm hy vọng của tất cả các dân tộc trên thế giới và tất cả các lực lượng tiến bộ trên thế giới.

Chúng ta đã biết chủ nghĩa đế quốc, chúng ta cũng đã biết đến chủ nghĩa thực dân; nhưng một vài năm trước đây chúng ta không bao giờ nghĩ điều này có thể xảy ra. Đây là sự phản bội đáng kinh tởm nhất đối với các phong trào cách mạng trong suốt lịch sử của nhân loại.

Tất nhiên, chúng ta sẽ không nói rằng nhân dân Trung Quốc đã gây ra sự phản bội này. Không phải là nhân dân Trung Quốc, không thể là nhân dân Trung Quốc; Là do một lũ tội phạm, một lũ phát xít, những kẻ đã giành lấy quyền lãnh đạo nhân dân Trung Quốc (vỗ tay). Chúng ta thực sự không tin rằng nhân dân Trung Quốc có thể làm điều đó, chúng ta không tin! Ít có dân tộc nào có những phẩm chất và tinh thần cách mạng như nhân dân Trung Quốc. Họ thậm chí không biết điều gì đang xảy ra tại thời điểm này.

Họ không biết rằng lúc này Việt Nam đang bị tấn công, Việt Nam đang bị xâm lược. Những gì họ biết là sự lừa dối cay độc thông qua các phương tiện truyền thông đại chúng, phát thanh, truyền hình, báo chí trong tay của bè lũ phản động. Nhưng đâu thể dễ dàng qua mắt cả một dân tộc!

Và vì vậy tôi tự hỏi tại sao lúc này các lãnh đạo Trung Quốc không nói với nhân dân về sự thật cuộc chiến tranh xâm lược, sự xâm lược trắng trợn đang chống lại nhân dân Việt Nam? Ngược lại, họ nói về sự xâm lược của Việt Nam chống lại Trung Quốc, một sự xâm lược của Việt Nam chống lại Trung Quốc; họ nói về sự phản kích tự vệ của Trung Quốc.

Vâng, những điều đó không hề là cường điệu mà chính xác là những gì mà chính phủ Trung Quốc đang nói. Không cần phải nói, chúng ta thậm chí không cần biết những gì đang xảy ra bên trong Trung Quốc; chúng ta không biết: những vấn đề, những chia rẽ mà họ đang có, phe phái nào đang chiếm ưu thế vào lúc này, và những ai chịu trách nhiệm, phe phái nào chịu trách nhiệm về cuộc chiến và cuộc phiêu lưu không thể tin nổi này, mặc dù rõ ràng, rõ ràng, một trong những kẻ chủ mưu của tội ác này, tội ác này, có vẻ là kẻ ngốc này (CƯỜI). Con rối này, kẻ không biết xấu hổ này là Đặng Tiểu Bình, kẻ đã bị thanh trừng một lần, phục hồi một lần, rồi lại bị thanh trừng, lại được phục hồi, và vào ngày nào đó có thể bị thanh trừng lần nữa. Điều đó có thể xảy ra. Chúng ta chưa biết được. Các phe phái đã thanh trừng nhau trong nhiều năm. Chúng sẽ bị thanh trừng, được phục hồi, và cứ tiếp tục thanh trừng và phục hồi cho đến khi nhân dân Trung Quốc thanh tẩy tất cả chúng cùng một lúc. (Vỗ tay) À, nhưng chúng rất nguy hiểm, rất nguy hiểm.

Trong báo “Granma” như đồng chí Jaime đã chỉ ra tối nay, cũng đã nói về những cách thức, những phương pháp, giống như các phương pháp của phát xít, các phương pháp của Hitler, và gợi nhớ cho chúng ta đến một sự kiện cũng bắt đầu bằng một cuộc phiêu lưu quân sự tương tự và kết thúc bằng một cuộc chiến tranh thế giới: cuộc xâm lược Ba Lan của quân đội Hitler vào tháng Chín năm 1939. Một trường hợp giống hệt.

Qua những tài liệu giải mật chúng ta đã biết, những ai đã tham gia, những ai lên kế hoạch cho hoạt động đó, thậm chí có cả những bộ phim giải thích cách thức sự việc này xảy ra, cách thức phát xít Đức dùng các tù nhân bình thường từ các nhà tù, cho họ mặc đồng phục của Ba Lan và tấn công một số đài phát thanh Đức, và làm thế nào họ ngay lập tức kích hoạt các cuộc xâm lược.

Những hành vi quấy rối của Trung Quốc đối với Việt Nam đã được thực hiện trong một thời gian dài.

Còn ai mà không biết người Việt Nam! Khôn ngoan, thận trọng và thông minh, đó là người Việt Nam (vỗ tay). Ai có thể tưởng tượng rằng Việt Nam lại hứng thú với một cuộc xung đột với Trung Quốc? Tuy nhiên, hàng trăm hành vi quấy rối trên biên giới của người Trung Quốc đã diễn ra.

Nhưng kế hoạch này không phải chỉ mới có đây. Kế hoạch này đã được ấp ủ trong một thời gian dài. Và bây giờ nó cho chúng ta thấy tại sao lại có những buổi đánh bóng bàn giữa người Trung Quốc và người Mỹ, những chuyến đi của từ Kissinger đến Nixon tới Bắc Kinh, trong khi vừa tăng cường cuộc chiến xâm lược của đế quốc đối với Việt Nam. Đó là một kế hoạch toàn diện và mưu mô. Người Trung Quốc thực sự không quan tâm đến một nước Việt Nam độc lập, trong một Việt Nam thống nhất và cách mạng. Họ chẳng hề quan tâm.

Vậy họ đã làm gì? Vâng, núp sau cái tên của cuộc cách mạng, trong cái tên của chủ nghĩa xã hội, họ thành lập một trong những chế độ tàn ác nhất đã được biết đến trong thời gian gần đây: họ đuổi người dân ra khỏi các thành phố bằng mũi lưỡi lê. Điều này không có nghĩa là một thành phố không cần thiết phải sơ tán trong một thời điểm, trong một tình huống hay trong một lúc cần thiết nào đó. Một phương pháp cách mạng là thuyết phục người dân, quần chúng, khi có nhu cầu thực sự về quân sự hoặc bất kỳ tình huống bất khả kháng nào khác. Nhưng họ lại sơ tán các thành phố bằng lưỡi lê. Họ tách các thành viên gia đình khỏi nhau, tổ chức các trại tập trung khổng lồ. Họ thậm chí đã đi quá xa đến mức thiết lập các cuộc hôn nhân bằng cách …

Tôi không rõ liệu nó có phải là bằng sắc luật hay không. Không, không, nó lạ lắm, những thứ rất kỳ lạ. Họ nói với những người kết hôn rằng cuộc hôn nhân là bắt buộc. Mặt khác, họ tách những người đàn ông khỏi phụ nữ, trẻ em khỏi gia đình, và hầu hết các nhà chuyên môn của đất nước đã bị giết chết, họ thực hiện thảm sát một cách đáng kinh ngạc. Mọi người đều biết điều đó. Đó không phải là mới, đến mức mà người ta nói rằng 3 triệu người đã chết trong hai năm rưỡi hoặc ba năm. Đó là chủ nghĩa Mao trong thực tế, đó là chủ nghĩa Mao, một thứ chủ nghĩa Mao mà người Trung Quốc thậm chí còn không chỉ thực hiện nó ở Trung Quốc mà còn áp dụng nó ở Campuchia. Đó là một cuộc diệt chủng thực sự. Không có chính phủ nào có thể tồn tại trên những nền tảng như vậy

Đó là điều hoàn toàn không thể. Đó là một chính sách một mặt gây chiến tranh hủy diệt, một mặt bao vây cấm vận Việt Nam; Họ xúi giục những kẻ phát xít Campuchia tiến hành xâm lược chống lại Việt Nam. Việc xâm lược đã bắt đầu ở phía nam từ biên giới Campuchia. Có những tài liệu đã phản ánh về các vụ thảm sát hàng chục ngàn người Việt Nam; đàn ông, phụ nữ, trẻ em. Đó là một trong những chế độ diệt chủng tàn bạo nhất từng được biết đến.

Chế độ đó sẽ phải sụp đổ vào một ngày nào đó, và nó đã sụp đổ. Điều đó không thể được tồn tại ở Campuchia hay bất cứ nơi nào trên thế giới. Và tôi nghĩ rằng một trong những điều tốt đẹp nhất đã từng xảy ra là sự sụp đổ của tổ chức phát xít diệt chủng Campuchia (vỗ tay), vẫn được biết đến với tên gọi bè lũ Pol Pot – Ieng Sary, bởi sức mạnh của nhân dân. Bè lũ đó đã bị kéo sập giống như một ngôi nhà làm từ những lá bài, và vì vậy điều này không chỉ có nghĩa là Campuchia được giải phóng, người dân không thể tiếp tục sống trong những điều kiện như vậy, mà cũng đồng nghĩa với một thất bại chính trị to lớn cho chính phủ Trung Quốc.

Đế quốc Mỹ đã từng là bậc thầy về sự giả tạo và đạo đức giả – tôi nói họ “đã từng” bởi vì bây giờ đã có kẻ khác giỏi hơn họ nhiều, từ lúc đó bắt đầu kêu khóc đến tận trời xanh, tất nhiên, đó chính là Trung Quốc. Tình hữu nghị Trung Quốc – Mỹ chính là mối tình của hai chế độ cùng hứng thú với việc bao vây cấm vận Việt Nam.

Chính phủ Mỹ nói về nhân quyền, và ngay cả trong Thượng viện Hoa Kỳ đã đề xuất một sự can thiệp quốc tế nhằm chấm dứt nạn diệt chủng đang diễn ra tại Campuchia. Ngay cả báo chí thế giới và báo chí Hoa Kỳ đã có không biết bao nhiêu lần nói về những gì đang diễn ra.

Tuy nhiên, ngay sau khi chế độ diệt chủng bị lật đổ, họ đã phát động một chiến dịch toàn cầu mạnh mẽ chống lại Việt Nam, vì sự đoàn kết của Việt Nam với phong trào cách mạng Campuchia, trong một nỗ lực để giới thiệu Việt Nam với dư luận quốc tế như một kẻ xâm lược, một quốc gia đã xâm phạm sự độc lập của dân tộc khác, để phủ nhận một thực tế là chế độ này vốn không bền vững và không thể được duy trì. Tất cả điều này, tôi nhắc lại, có nghĩa là một cú đánh lớn vào giới lãnh đạo của Trung Quốc. Và từ thời điểm đó, những vụ xâm lấn và quấy nhiễu chống lại Việt Nam liên tục xảy ra ở biên giới, đồng thời với việc tập trung lực lượng quân sự. Mọi người đều biết rằng chính phủ Trung Quốc đang tập trung quân trên biên giới với Việt Nam.

Trong bối cảnh đó, Đặng Tiểu Bình có chuyến viếng thăm Hoa Kỳ, và ở đó ông tuyên bố, bất chấp đạo lý, rằng ông ta phải trừng phạt Việt Nam và Cuba. Đó là những gì ông nói, rằng chúng tôi phải trừng phạt Việt Nam và Cuba. Ông ta đã đề nghị người Mỹ rằng: Hãy trừng phạt Cuba! Hãy xem chúng ta đã đi đến đâu rồi.

Và bây giờ, trơ tráo, cách mà họ nói với thế giới, cách mà Trung Quốc đã thể hiện: họ đã bị xâm lược bởi Việt Nam, và họ phải phản kích.

Nhưng này, họ chỉ là kẻ học việc tồi tệ của Hitler. Bởi vì, như đã nói, Đặng Tiểu Bình với những gì đã làm đã gần như trở thành, hầu như, không phải là một Hitler, nhưng một loại bản sao khôi hài của Hitler. Bởi vì người ta đã biết về mọi việc nhờ thông tin được công bố từ bản báo cáo nội bộ, trong đó nói rõ về: thời gian tấn công, làm thế nào họ tấn công bất ngờ, thực hiện pháo kích và không kích thế nào vào lúc 3:00 sáng, làm thế nào họ bắt đầu cuộc xâm lược…

Trong các báo cáo của họ cũng không che giấu về sự thương vong của họ; không thể giấu được, vì họ đã nói điều đó trong báo cáo bị tiết lộ; có hai điều cần quan tâm, hai điều đáng quan tâm, đó là: họ đã có khoảng 3.000 trường hợp thương vong và điều này cũng tương đồng với thông tin mà phía Việt Nam đã thông báo bấy lâu nay. Tất nhiên, họ đã không nói, về việc đã mất hàng chục xe tăng. Họ cũng không nói về việc họ phải gánh chịu một số thất bại nghiêm trọng. Tất cả những gì họ thông báo là đã có sự phối hợp không tốt giữa các loại vũ khí khác nhau, giữa không quân và bộ binh, và đó là nguyên nhân của việc họ đang gặp khó khăn trong việc tiến quân. Như vậy, trong khi một mặt họ nói rằng họ đã bị tấn công và cuộc tấn công của họ là một sự phản kích, mặt khác họ lại chỉ đưa ra những thông tin nội bộ hạn chế để giải thích về tất cả những gì đang diễn ra.

Nhưng những điều vô lý, những hành vi đáng ngờ ấy quả là sự tương đồng, giống nhau đến mức khó tin với những phương pháp của Hitler, cả trong việc lừa dối và tội ác xâm lược một nước nhỏ cũng như trong việc trình bày vấn đề này với thế giới.

Lúc này đây, một tình huống thực sự nguy hiểm đã được tạo ra, đúng vậy. Họ đã thực hiện một cú nhảy vọt vào không gian. Ý định của họ là gì? Họ có thể đi được bao xa? Bước tiếp theo của cuộc khủng hoảng này là gì? Bao lâu nữa cuộc khủng hoảng này có thể kết thúc khi vì họ đã lao vào một cuộc phiêu lưu hoang dại, thực sự điên rồ và nguy hiểm.

Sự đoàn kết với Việt Nam, sự động viên của tất cả các lực lượng cách mạng cùng nhân dân tiến bộ và yêu chuộng hòa bình trên thế giới, không phải là vô ích. Nếu chúng ta không ngừng chung tay với các hành động đoàn kết, tôi chắc chắn rằng không có gì có ý nghĩa toàn cầu hơn và quan trọng hơn là không có gì thực tiễn hơn tình đoàn kết này (vỗ tay).

Điều thực sự cần thiết là các lực lượng tiến bộ, các dân tộc trên thế giới cần phải chung tay để ngăn chặn cuộc phiêu lưu quân sự này, để hạn chế sự nguy hiểm này, để kiềm chế sự điên rồ này, vì cả thế giới có thể sẽ bị cuốn vào tình trạng này. Hậu quả của kiểu phiêu lưu này, không hề phóng đại, có thể là khủng khiếp đối với thế giới. Bởi vì Việt Nam không thể bị hủy diệt như thế này, trong im lặng; điều đó là không thể. Và sau đó, những tên quan kiêu ngạo sẽ không có lựa chọn nào ngoài việc phải rút chạy, chúng sẽ không có sự lựa chọn nào ngoài việc bị đánh bại. Cần thiết phải nói lên tiếng nói của dư luận thế giới để tác động, để chấm dứt một cuộc phiêu lưu có thể đưa thế giới vào một cuộc chiến thảm khốc.

Và đây chính là lúc để chứng tỏ cho tất cả mọi người trên thế giới rằng thế nào là một nhà cách mạng, thế là người tiến bộ (vỗ tay), và thế nào là người yêu chuộng hòa bình. Bởi vì đây không phải là lúc dành cho sự dao động, sự nhập nhằng, đây không phải là thời kỳ nồng ấm, không phải là lúc có thể xem Việt Nam và Trung Quốc ai cũng như ai đối với cả thế giới này. Đây là một lúc để xác định ai là ai. Bởi vì không có một người yêu chuộng hòa bình nào, không có người tiến bộ nào, không có người cách mạng nào, hoặc những người tự coi mình là người cách mạng nào trên thế giới này là không thể lên án một cách mãnh liệt và vô điều kiện đối với những hành động tội ác này của chính phủ Trung Quốc.

Tuy nhiên, cần phải bình tĩnh. Chính xác là trong những lúc nguy hiểm lớn nhất đối với thế giới thì chúng ta phải hành động với sự bình tĩnh tối đa và với sự lạnh lùng hết sức, và đó là trách nhiệm của tất cả các nước xã hội chủ nghĩa, của các dân tộc tiến bộ của thế giới, hành động với sự bình thản tối đa và bằng cái đầu lạnh. Đây không phải là lúc mất kiểm soát hay mất bình tĩnh, bởi sau khi bất cứ hành động nào được thực hiện, nó có thể sẽ không thể đảo ngược được.

Cuộc xâm lược điên rồ này dứt khoát phải bị đập tan. Bởi vì chúng ta phải đánh bại nó, chúng ta phải đánh bại nó! (Vỗ tay và tiếng hò reo: “Fidel, Fidel, Fidel”) Hãy ngăn chặn những tên tân phát xít mất trí này, bè lũ điên khùng này, đúng vậy, một bè lũ điên loạn, những kẻ tân phát xít đang lãnh đạo Trung Quốc lúc này, hãy kéo thế giới, tránh xa khỏi một cuộc chiến tranh hạt nhân. Nhất thiết phải làm chúng thất bại và ngăn cản chúng kích động một cuộc chiến thế giới.

Chúng ta phải quan sát kỹ càng các chuyển biến của tình hình, phải cập nhật mọi thông tin, tất cả các thông tin đến từ Việt Nam.

Tất nhiên, từ rất sớm chúng ta đã thấy một số điều kỳ lạ trong đường lối của Trung Quốc. Ví dụ, trong cuộc khủng hoảng tháng Mười, khi thế giới đang trên bờ vực của chiến tranh. Trong tình hình rất nghiêm trọng như vậy, người Trung Quốc chỉ giữ im lặng và tiến hành một cuộc chiến tranh chống lại Ấn Độ, để có được một mảnh lãnh thổ Ấn Độ. Nhưng trong suốt thời kỳ của khủng hoảng tháng Mười họ không lề lên tiếng, dù chỉ một lời.

Một thời gian sau đó, họ bắt đầu thực hiện các báo cáo, để cáo buộc và cố gắng mưu đồ về tất cả những vấn đề của cuộc khủng hoảng tháng Mười.

Nhưng có ai ngờ rằng rằng đất nước này, rằng chính phủ của nước này cuối cùng lại nói với người Mỹ rằng: chúng ta phải trừng phạt Cuba, và chúng ta phải trừng phạt Việt Nam. Đó chính là những phát biểu của Đặng Tiểu Bình tại Hoa Kỳ. Và sau đó ở Nhật Bản, ông lặp đi lặp lại về Việt Nam: chúng ta phải trừng phạt Việt Nam.

Và rất nhanh … như hôm nay đã rõ, nhờ một bản tin nội bộ của những cuộc gặp đó đã lọt vào tay của một nhà báo nước ngoài và đã được xuất bản. Vào một ngày sau khi Đặng Tiểu Bình trở về nước, ông ta đã họp mặt Ủy ban Quân sự Trung Ương của Đảng Cộng sản Trung Quốc, cơ quan mà ông ta chỉ đạo, trong suốt ba hoặc bốn ngày và sau đó đã có quyết định triển khai một lượng lớn quân đội ở biên giới với Việt Nam, và tấn công Việt Nam. Ngay lập tức sau khi vừa trở lại từ Hoa Kỳ.

Đặng Tiểu Bình đã nói gì với Brzezinski? Đặng Tiểu Bình đã nói chuyện gì với Carter? Liệu chính phủ Hoa Kỳ biết hoặc không biết đến kế hoạch gây hấn và xâm lược Việt Nam của Trung Quốc? Đó là một câu hỏi rất quan trọng. Bạn giải thích ra sao về việc khi vừa trở về từ Hoa Kỳ, ông ta đã vội gặp Ủy ban quân sự và ra lệnh xâm lược của Việt Nam?

Thực tế là chính phủ Hoa Kỳ đã kết hợp chính trị với cuộc xâm lược Việt Nam; đó là sự thỏa hiệp về chính trị. Hơn nữa, một thượng nghị sĩ Mỹ gần đây đã tuyên bố rằng Brzezinski đã nói với ông ta rằng bây giờ Việt Nam sẽ phải rút khỏi Campuchia. Đó là một lời tuyên bố. Và chính phủ Hoa Kỳ, chắc chắn là đứng sau và chắc chắn có liên quan đến cuộc phiêu lưu quân sự này của Bắc Kinh, nói rằng Việt Nam phải rút khỏi Campuchia để đổi lại việc người Trung Quốc rút khỏi Việt Nam. Nói chung đế quốc Mỹ và giới lãnh đạo Trung Quốc đã lên kế hoạch cho cuộc xâm lược này. Họ cùng là nguyên nhân của cuộc phiêu lưu quân sự hoang dã và điên rồ này. Đó là một dấu hiệu cho thấy cả Hoa Kỳ và Trung Quốc đang tìm kiếm sự tái lập của chế độ diệt chủng PolPot – Ieng Sary ở Campuchia. Đó là mục tiêu chính trị: tấn công nhằm vào Việt Nam để chấm dứt tất cả sự hợp tác và tất cả sự đoàn kết của Việt Nam với chính quyền cách mạng Campuchia, để thiết lập lại chế độ diệt chủng và bao vây cấm vận Việt Nam, rồi sau đó, cả hai bên một lần nữa, phong tỏa Việt Nam cả ở phía nam và phía bắc. Đây là chính sách của Mỹ mặc dù họ làm như là kẻ ngoài cuộc.

Và bây giờ, trơ tráo, cách mà họ nói với thế giới, cách mà Trung Quốc đã thể hiện: họ đã bị xâm lược bởi Việt Nam, và họ phải phản kích.

Nhưng này, họ chỉ là kẻ học việc tồi tệ của Hitler. Bởi vì, như đã nói, Đặng Tiểu Bình với những gì đã làm đã gần như trở thành, hầu như, không phải là một Hitler, nhưng một loại bản sao khôi hài của Hitler. Bởi vì người ta đã biết về mọi việc nhờ thông tin được công bố từ bản báo cáo nội bộ, trong đó nói rõ về: thời gian tấn công, làm thế nào họ tấn công bất ngờ, thực hiện pháo kích và không kích thế nào vào lúc 3:00 sáng, làm thế nào họ bắt đầu cuộc xâm lược…

Trong các báo cáo của họ cũng không che giấu về sự thương vong của họ; không thể giấu được, vì họ đã nói điều đó trong báo cáo bị tiết lộ; có hai điều cần quan tâm, hai điều đáng quan tâm, đó là: họ đã có khoảng 3.000 trường hợp thương vong và điều này cũng tương đồng với thông tin mà phía Việt Nam đã thông báo bấy lâu nay. Tất nhiên, họ đã không nói, về việc đã mất hàng chục xe tăng. Họ cũng không nói về việc họ phải gánh chịu một số thất bại nghiêm trọng. Tất cả những gì họ thông báo là đã có sự phối hợp không tốt giữa các loại vũ khí khác nhau, giữa không quân và bộ binh, và đó là nguyên nhân của việc họ đang gặp khó khăn trong việc tiến quân. Như vậy, trong khi một mặt họ nói rằng họ đã bị tấn công và cuộc tấn công của họ là một sự phản kích, mặt khác họ lại chỉ đưa ra những thông tin nội bộ hạn chế để giải thích về tất cả những gì đang diễn ra.

Nhưng những điều vô lý, những hành vi đáng ngờ ấy quả là sự tương đồng, giống nhau đến mức khó tin với những phương pháp của Hitler, cả trong việc lừa dối và tội ác xâm lược một nước nhỏ cũng như trong việc trình bày vấn đề này với thế giới.

Lúc này đây, một tình huống thực sự nguy hiểm đã được tạo ra, đúng vậy. Họ đã thực hiện một cú nhảy vọt vào không gian. Ý định của họ là gì? Họ có thể đi được bao xa? Bước tiếp theo của cuộc khủng hoảng này là gì? Bao lâu nữa cuộc khủng hoảng này có thể kết thúc khi vì họ đã lao vào một cuộc phiêu lưu hoang dại, thực sự điên rồ và nguy hiểm.

Sự đoàn kết với Việt Nam, sự động viên của tất cả các lực lượng cách mạng cùng nhân dân tiến bộ và yêu chuộng hòa bình trên thế giới, không phải là vô ích. Nếu chúng ta không ngừng chung tay với các hành động đoàn kết, tôi chắc chắn rằng không có gì có ý nghĩa toàn cầu hơn và quan trọng hơn là không có gì thực tiễn hơn tình đoàn kết này (vỗ tay).

Điều thực sự cần thiết là các lực lượng tiến bộ, các dân tộc trên thế giới cần phải chung tay để ngăn chặn cuộc phiêu lưu quân sự này, để hạn chế sự nguy hiểm này, để kiềm chế sự điên rồ này, vì cả thế giới có thể sẽ bị cuốn vào tình trạng này. Hậu quả của kiểu phiêu lưu này, không hề phóng đại, có thể là khủng khiếp đối với thế giới. Bởi vì Việt Nam không thể bị hủy diệt như thế này, trong im lặng; điều đó là không thể. Và sau đó, những tên quan kiêu ngạo sẽ không có lựa chọn nào ngoài việc phải rút chạy, chúng sẽ không có sự lựa chọn nào ngoài việc bị đánh bại. Cần thiết phải nói lên tiếng nói của dư luận thế giới để tác động, để chấm dứt một cuộc phiêu lưu có thể đưa thế giới vào một cuộc chiến thảm khốc.

Và đây chính là lúc để chứng tỏ cho tất cả mọi người trên thế giới rằng thế nào là một nhà cách mạng, thế là người tiến bộ (vỗ tay), và thế nào là người yêu chuộng hòa bình. Bởi vì đây không phải là lúc dành cho sự dao động, sự nhập nhằng, đây không phải là thời kỳ nồng ấm, không phải là lúc có thể xem Việt Nam và Trung Quốc ai cũng như ai đối với cả thế giới này. Đây là một lúc để xác định ai là ai. Bởi vì không có một người yêu chuộng hòa bình nào, không có người tiến bộ nào, không có người cách mạng nào, hoặc những người tự coi mình là người cách mạng nào trên thế giới này là không thể lên án một cách mãnh liệt và vô điều kiện đối với những hành động tội ác này của chính phủ Trung Quốc.

Tuy nhiên, cần phải bình tĩnh. Chính xác là trong những lúc nguy hiểm lớn nhất đối với thế giới thì chúng ta phải hành động với sự bình tĩnh tối đa và với sự lạnh lùng hết sức, và đó là trách nhiệm của tất cả các nước xã hội chủ nghĩa, của các dân tộc tiến bộ của thế giới, hành động với sự bình thản tối đa và bằng cái đầu lạnh. Đây không phải là lúc mất kiểm soát hay mất bình tĩnh, bởi sau khi bất cứ hành động nào được thực hiện, nó có thể sẽ không thể đảo ngược được.

Cuộc xâm lược điên rồ này dứt khoát phải bị đập tan. Bởi vì chúng ta phải đánh bại nó, chúng ta phải đánh bại nó! (Vỗ tay và tiếng hò reo: “Fidel, Fidel, Fidel”) Hãy ngăn chặn những tên tân phát xít mất trí này, bè lũ điên khùng này, đúng vậy, một bè lũ điên loạn, những kẻ tân phát xít đang lãnh đạo Trung Quốc lúc này, hãy kéo thế giới, tránh xa khỏi một cuộc chiến tranh hạt nhân. Nhất thiết phải làm chúng thất bại và ngăn cản chúng kích động một cuộc chiến thế giới.

Chúng ta phải quan sát kỹ càng các chuyển biến của tình hình, phải cập nhật mọi thông tin, tất cả các thông tin đến từ Việt Nam.

Chúng ta không nên đánh giá quá cao sức mạnh của Trung Quốc. Đừng đánh giá quá cao họ. Chúng ta cũng không nên coi thường sức mạnh của Việt Nam. Về mặt kỹ thuật, từ góc độ quân sự, sau tất cả những sự điên rồ của họ và cuộc “cách mạng văn hóa” của họ, những cuộc thanh trừng nối tiếp thanh trừng, phục hồi rồi lại phục hồi, quân đội Trung Quốc vẫn duy trì vũ khí kỹ thuật lạc hậu. Một chiếc xe tăng của Trung Quốc không thể sánh với một chiếc xe tăng Việt Nam. (Vỗ tay và hò reo), một tên lửa phòng không Trung Quốc không thể sánh với một tên lửa phòng không Việt Nam, tất cả các loại vũ khí phòng không của Trung Quốc không thể sánh được với vũ khí phòng không của Việt Nam (Vỗ tay và la hét), pháo binh Trung Quốc cũng không thể sánh với pháo binh Việt Nam.

Họ có thể mạnh miệng để nói về dân số hàng trăm triệu và thậm chí 1 tỷ người, nhưng chẳng hề là dễ dàng để đưa một người đến một cuộc chiến. Không hề dễ đâu. Ngoài ra, người lính cần một động lực. Chẳng có gì phải nghi ngờ về việc những người lính Trung Quốc đã chiến đấu chống lại các lực lượng phản động trong cuộc chiến tranh giải phóng, họ là những người lính xuất sắc, những người lính dũng cảm. Chẳng có gì phải nghi ngờ về việc những người lính Trung Quốc đã chiến đấu chống lại quân Mỹ tại Triều Tiên, họ là những người lính xuất sắc, những người lính dũng cảm. Họ đã có động lực chiến đấu, họ đã đối mặt với chủ nghĩa đế quốc và đã có một động lực cách mạng sâu sắc (vỗ tay).

Và tôi tự hỏi những kẻ phát xít sẽ cho người lính Trung Quốc động lực gì để họ có thể coi thường cái chết, và nếu những người lính Trung Quốc có thể được truyền cảm hứng để chiến đấu như một người lính dũng cảm, giết chóc phụ nữ và trẻ em Việt Nam, tiêu diệt các gia đình Việt Nam, thực hiện hành vi diệt chủng thì loại lãnh đạo nào có thể khuyến khích quân đội thực hiện những tội ác đó. Và tôi nghi ngờ tinh thần chiến đấu của những người lính Trung Quốc xâm lược Việt Nam, cho dù người ta đã cố gắng nhiều thế nào để lừa bịp họ. Và một Việt Nam không hề dễ để nắm trong tay, một Việt Nam có một kinh nghiệm chiến đấu phi thường (vỗ tay), một Việt Nam sở hữu những vũ khí tuyệt vời, và một Việt Nam sẽ không phải chiến đấu một mình (vỗ tay và reo hò: “Không!”)

Thật là một tội ác quái đản chống lại dân tộc đó! Họ đã có bao nhiêu chiến công lẫy lừng, bao nhiêu anh hùng chỉ trong vài thập kỷ qua! Đầu tiên là những kẻ xâm lược Nhật Bản, sau đó, là cuộc tái chiếm thuộc địa của thực dân Pháp, sau đó, là những kẻ xâm lược Hoa Kỳ. Và bây giờ, mới nhất: quân xâm lược Trung Quốc. Trải qua những cuộc đấu tranh, người Việt đã gặt hái được rất nhiều kinh nghiệm. Không có dân tộc nào trên thế giới tinh thông hơn họ về chiến thuật và chiến lược trong các cuộc chiến tranh giải phóng (vỗ tay), bởi vì họ đã phải liên tục đối mặt với những kẻ thù rất mạnh. Và người Việt Nam hiểu rõ hơn về chiến thuật và chiến lược so với Trung Quốc (vỗ tay).

Và một cuộc chiến tranh cách mạng không phải là điều tương tự như một cuộc chiến tranh diệt chủng; Không hề có sự giống nhau giữa một cuộc chiến tranh cách mạng như cách Trung Quốc chống lại quân chiếm đóng Nhật và chống lại các lực lượng phản động, với một cuộc chiến diệt chủng, tội ác chống lại một dân tộc dũng cảm đang bảo vệ sự nghiệp của họ, quê hương của họ, cuộc cách mạng của họ, độc lập của họ, sự tồn tại của họ, như nhân dân Việt Nam đang bảo vệ thành quả của họ ngày hôm nay (vỗ tay).

Ngoài ra, người Việt Nam rất khôn ngoan, họ biết những gì họ làm tốt nhất, và họ có thể để cho kẻ thù tiến vào đến đâu, rồi làm sao để chống lại nó và khi nào, bằng cách nào; họ biết những gì họ làm. Và tôi nói với các bạn rằng tôi có một niềm tin vô hạn đối với những phẩm chất của người Việt (vỗ tay). Và mặc dù lũ phát xít mới đang lãnh đạo Trung Quốc luôn mồm nói về dân số 1 tỷ người, tôi cũng không hề ngạc nhiên nếu họ phải chịu một thất bại to lớn ở Việt Nam, không có gì lạ cả.

Và đó là lý do tại sao tôi nói rằng những tên tội phạm đó đã ném mình vào một cuộc phiêu lưu man rợ mà kết thúc chỉ có cái chết mà thôi. Và vì vậy, trước sự nguy hiểm trong tình hình này, đó là, thực vậy, một tình huống nguy hiểm, một tình huống phức tạp, đòi hỏi phải có một sự bình tĩnh tối đa, một cái đầu cực lạnh; Nhưng cũng trong lúc này, chúng ta cũng cần có sự đoàn kết lớn nhất, sự hỗ trợ tối đa cho Việt Nam và sự quyết tâm cực điểm. (Vỗ tay)

Niềm tin của chúng ta ư? Người Việt Nam đã đánh bại Nhật Bản, người Việt Nam đã đánh bại người Pháp, người Việt Nam đánh bại người Mỹ, những kẻ thù mạnh hơn rất nhiều, vượt trội phát xít Trung Quốc; kể cả khi người Mỹ bao vây đất nước này với những tàu sân bay cùng hàng ngàn chiến đấu cơ và máy bay ném bom chiến lược, họ vẫn bị đánh bại. Niềm tin của chúng ta là người Việt Nam sẽ đánh bại cuộc chiến tranh của những kẻ phát xít Trung Quốc (vỗ tay). Đó chính là niềm tin của chúng ta! Không thành vấn đề nếu họ xâm nhập 10 hoặc 15km, hoặc nhiều hơn một chút hoặc ít hơn một chút; Nhiều kẻ khác cũng đã đến, và các bạn đã biết chúng đã phải ra đi như thế nào.

Nhân dân ta phải theo dõi chặt chẽ, tôi nhắc lại, từng sự kiện, phải rất chú ý tới mọi thông tin. Báo chí của chúng ta, truyền hình của chúng ta, đài phát thanh của chúng ta, phải phấn đấu để cung cấp cho nhân dân ta càng nhiều thông tin càng tốt để phán xét, và như vậy, nhân dân ta sẽ được chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ, cho tất cả mọi thứ! (VỖ TAY)

Các cuộc khủng hoảng không phải là mới đối với chúng ta. Chúng ta đã từng trải qua, một vài năm trước đây, cuộc khủng hoảng tháng Mười, khi nhiều tên lửa hạt nhân chĩa vào chúng ta, và chẳng có ai ở đây phải mất ngủ vì điều đó; Tôi không hề biết bất cứ ai như vậy cả. Thậm chí, tôi cho rằng trong những ngày đó, người dân đã ngủ ngon hơn hơn bao giờ hết (vỗ tay). Và bây giờ cũng như vậy: các bạn phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi thứ. Chúng ta không biết cuộc khủng hoảng này sẽ kéo dài bao lâu. Hiện tại, không ai có thể dự đoán tương lai của nó. Hãy sẵn sàng cho tất cả mọi điều, sẵn sàng cho tất cả mọi thứ! (VỖ TAY)

Hãy tăng cường sự đoàn kết của chúng ta, hãy làm giàu thêm hiểu biết và lương tâm của chúng ta nhưng không để mất đi sự bình tĩnh và không để mất đi những giấc mơ. Hãy cùng hô vang với sự cảm nhận sâu sắc hơn và quyết tâm hơn bao giờ hết: Quốc tế vô sản muôn năm! (ĐỒNG THANH “Muôn năm!”)

Nhân dân Việt Nam anh hùng muôn năm! (ĐỒNG THANH “Muôn năm!”)

Tổ quốc hay là chết!

Chiến thắng!”

 

Đăng nhận xét

 
Top