Vào dịp toàn Đảng, toàn dân và toàn quân ta đón Tết Nhâm Dần và kỷ niệm 92 năm Ngày thành lập Đảng Cộng sản Việt Nam cũng là lúc chúng ta cùng giai cấp công nhân và nhân dân yêu chuộng hòa bình trên thế giới chào mừng kỷ niệm 174 năm tác phẩm bất hủ “Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản” do C. Mác và Ph. Ăngghen soạn thảo, được công bố tháng 2 năm 1848.
Tuyên
ngôn của Đảng Cộng sản (viết tắt: Tuyên ngôn) đánh dấu sự ra đời của chủ nghĩa
Mác - hệ tư tưởng của giai cấp vô sản; là “tác phẩm gối đầu giường của những
người công nhân có tri thức” và là cương lĩnh chính trị của các Đảng Cộng sản
và của giai cấp công nhân thế giới, một nội dung cơ bản trong nền tảng tư tưởng
của Đảng Cộng sản.
Trải
qua những thăng trầm của lịch sử và chịu sự chống phá dữ dội từ nhiều phía của
“các loại kẻ thù lớn, nhỏ đối đầu với chủ nghĩa Mác”, đặc biệt là sự chống phá
của chủ nghĩa cơ hội, xét lại nhưng Tuyên ngôn vẫn tỏ rõ sức sống của tác phẩm
vĩ đại, vẫn vẹn nguyên giá trị mang thông điệp thời đại với mục tiêu cao cả là
phấn đấu thực hiện lý tưởng cộng sản.
Thực
tiễn chứng minh rằng, trong 174 năm qua, với nhiều âm mưu, thủ đoạn, các thế
lực thù địch càng ra sức chống phá thì giá trị, ý nghĩa của Tuyên ngôn càng tỏa
sáng, càng tỏ rõ sức sống mãnh liệt của một công trình khoa học, cách mạng.
Thái độ, quan điểm, sự hận thù của những người chống phá, xuyên tạc, phủ nhận
giá trị của Tuyên ngôn đã thể hiện sự tự thú về sự bất lực và đầu hàng thảm
hại. Thế nhưng, quan điểm sai trái và tác hại của sự chống phá Tuyên ngôn nói
riêng, chủ nghĩa Mác - Lênin nói chung là không thể xem thường. Nó luôn nhắc
nhở những người cộng sản “đừng bao giờ vứt bỏ vũ khí một khi kẻ thù còn âm mưu
chống phá”, phải tiếp tục cầm súng và cầm bút chiến đấu để bảo vệ nền tảng tư
tưởng của Đảng. Cũng như trước đây, âm mưu, thủ đoạn chống phá Tuyên ngôn hiện
nay được các thế lực thù địch tập trung vào mấy điểm sau đây:
Một
là, phủ nhận giá trị và ý nghĩa thời đại của Tuyên ngôn: Đòn tấn công đầu tiên
mang ý nghĩa đánh phủ đầu để phủ định sạch trơn giá trị và ý nghĩa khoa học,
cách mạng của Tuyên ngôn là chống phá những nội dung, tư tưởng cơ bản của Tuyên
ngôn về sự phù hợp hay không phù hợp của chủ nghĩa Mác đối với thời đại hiện
nay. Chúng tập trung bài xích, xuyên tạc và tuyên truyền luận điểm: Tuyên ngôn
là của quá khứ, chỉ phù hợp với thế kỷ XIX - XX, không phù hợp với thời đại
toàn cầu hóa, hội nhập quốc tế và sự tác động mạnh mẽ của cuộc Cách mạng công
nghiệp lần thứ tư. Chúng cho rằng, quan niệm của C. Mác và Ph. Ăngghen đã cũ,
lỗi thời, là của quá khứ và toàn bộ tư tưởng nêu trong Tuyên ngôn không còn sức
sống nên giai cấp công nhân hiện đại không cần Tác phẩm này. Lý lẽ sai trái
trên thể hiện:
(1)
Cố tình thổi phồng sự kiện chủ nghĩa xã hội hiện thực ở Liên Xô và Đông Âu đã
sụp đổ, để tuyên truyền sự “cáo chung” của học thuyết mác xít về đấu tranh giai
cấp, cách mạng xã hội và lý luận về xây dựng chủ nghĩa xã hội. Từ đó, tung tin
rằng tư tưởng cơ bản của Tuyên ngôn không còn “đất diễn”, không còn lý do gì để
Tuyên ngôn tồn tại trong thế giới đương đại.
(2)
Giai cấp công nhân không còn sứ mệnh lịch sử toàn thế giới, bởi giai cấp công
nhân đã mất vai trò lịch sử và không còn là giai cấp trung tâm của thời đại.
Khoa học công nghệ hiện đại và nền kinh tế tri thức đã đưa trí thức lên vị trí
trung tâm, thay thế giai cấp công nhân, lãnh đạo thế giới.
(3)
Thang giá trị của thời đại mới không còn đề cao vai trò quyết định của sản xuất
vật chất, của đại công nghiệp cơ khí mà đề cao ưu thế nổi trội của trí thức,
của lao động bằng chất xám và vị thế của các tầng lớp khác trong xã hội khi họ
trở thành những mắt xích không thể thiếu của sợi dây chuyền tư bản gắn chặt với
nền kinh tế số, kinh tế tri thức.
(4)
Hiện nay, giai cấp tư sản đã biến nhiều tầng lớp, giai cấp lao động trong xã
hội thành trí thức - những người chủ sản xuất, được trả lương hậu hĩnh, có cổ
phần ở công ty, có tài sản, sống sang trọng, đài các. Cho nên, trong chế độ tư
bản không còn đối kháng giai cấp và mâu thuẫn giai cấp, cho nên không cần phải
đấu tranh giai cấp. Điều đó có nghĩa là “không còn chỗ cho Tuyên ngôn tồn tại,
chủ nghĩa Mác đã hết thời”.
Những
luận điểm sai trái, ngông cuồng nêu trên là hết sức phi lý, không thể chấp
nhận, chúng ta phải kiên quyết đấu tranh để vạch trần sự ngụy biện xảo trá, lừa
bịp ấy; kiên quyết bảo vệ chủ nghĩa Mác - Lênin, bảo vệ giá trị của Tuyên ngôn.
Hai
là, phủ nhận tư tưởng giai cấp và đấu tranh giai cấp, khếch đại tư tưởng “hiếu
chiến”, tuyên truyền tính bạo lực, “sự đẫm máu” của Tuyên ngôn khi cho rằng C.
Mác và Ph. Ăngghen vì muốn mau chóng giành thắng lợi trước giai cấp tư sản nên
“đã tuyệt đối hóa và thổi phồng vấn đề giai cấp và đấu tranh giai cấp”, coi nó
là tư tưởng chủ đạo của Tuyên ngôn nên coi thường vấn đề dân tộc và đấu tranh
dân tộc. Vì sự xem nhẹ đấu tranh dân tộc nên hầu hết các Đảng Cộng sản đã nhấn
mạnh vấn đề đấu tranh giai cấp, không quan tâm phát triển sản xuất cũng như văn
hóa, xã hội.
Với
cái nhìn phiến diện, một chiều, đầy thiên kiến, cảm tính, các thế lực thù địch
đã tầm thường hóa vai trò của Tuyên ngôn, lờ đi những giá trị của Tuyên ngôn.
Để phản bác lại quan điểm sai trái ấy, C. Mác và Ph. Ăngghen cho rằng: Giai cấp
vô sản cần nhận thức đúng mối quan hệ giữa giai cấp và dân tộc, giữa trách
nhiệm dân tộc và nghĩa vụ quốc tế của giai cấp công nhân. Vì thế, “giai cấp vô
sản mỗi nước trước hết phải giành lấy chính quyền, phải tự vươn lên thành giai
cấp dân tộc, phải tự mình trở thành dân tộc…”.
C.
Mác và Ph. Ăngghen dạy rằng, cuộc đấu tranh giữa giai cấp vô sản chống lại giai
cấp tư sản không phải là cuộc đấu tranh dân tộc nhưng lúc đầu lại mang hình
thức đấu tranh dân tộc bởi trước hết, giai cấp vô sản mỗi nước phải thanh toán
cho xong giai cấp tư sản nước mình đã. Lý tưởng cao đẹp của giai cấp vô sản
không chỉ là giai phóng giai cấp mà còn phải giải phóng xã hội, giải phóng con
người, giải phóng nhân loại. Nếu giai cấp vô sản muốn giải phóng mình thì phải
đồng thời giải phóng cả xã hội khỏi ách áp bức, bóc lột, bất công.
Ba
là, vu cáo Tuyên ngôn của C. Mác và Ph. Ăngghen đòi xóa bỏ ngay mọi hình thức
tư hữu. Với quan điểm sai trái này, các thế lực thù địch ra sức tuyên truyền
theo kiểu “nhồi sọ”, làm cho nhiều người hiểu sai học thuyết Mác về tư hữu và
xóa bỏ tư hữu. Hơn thế, nhiều người đã hiểu không đúng về C. Mác và Ph. Ăngghen
và căm thù các ông. Vạch trần sự xảo trá này, C. Mác và Ph. Ăngghen khẳng định:
Dưới chủ nghĩa xã hội không bao giờ có chuyện xóa bỏ chế độ tư hữu nói chung mà
chỉ xóa bỏ chế độ sở hữu tư sản “dựa trên những đối kháng giai cấp, trên cơ sở
những người này bóc lột những người kia”. Theo C. Mác và Ph. Ăngghen: sự tồn
tại chế độ người áp bức, nô dịch người trong xã hội có đối kháng giai cấp là
một thực tế khách quan bởi nó là một hiện tượng xã hội, mang tính lịch sử, do
sự phát triển của sức sản xuất sinh ra và quy định. Vì vậy, người ta không thể
vì nóng vội mà đòi thủ tiêu chế độ tư hữu ấy ngay lập tức vì người ta “không
thể làm cho lực lượng sản xuất hiện có tăng lên ngay lập tức đến mức cần thiết
để xây dựng một nền kinh tế công hữu”.
Tại
sao các loại kẻ thù lớn, nhỏ của chủ nghĩa Mác lại bài xích, công kích, chống
đối Tuyên ngôn một cách quyết liệt như vậy?
Bởi
vì, Tuyên ngôn đã phát hiện:
(1)
Các quy luật vận động, phát triển của xã hội và lịch sử, chỉ ra tương lai của
chủ nghĩa cộng sản; vai trò và sứ mệnh lịch sử toàn thế giới của giai cấp công
nhân; tính tất yếu bị phủ định, bị diệt vong của chủ nghĩa tư bản và tất thắng
của chủ nghĩa cộng sản.
(2)
Tuyên ngôn là tác phẩm đánh dấu sự ra đời của chủ nghĩa Mác, là cương lĩnh
chính trị của giai cấp công nhân trên toàn thế giới; là lời hiệu triệu giai cấp
vô sản toàn thế giới liên hiệp lại, thực hiện thông điệp cao cả: xóa bỏ mọi sự
áp bức, bóc lột, bất công; xây dựng chế độ xã hội mới tốt đẹp: chủ nghĩa cộng
sản.
(3)
Tuyên ngôn là tác phẩm chứa đựng lý luận nền tảng của chủ nghĩa Mác, trong đó
thể hiện sinh động cơ sở triết học, nhất là quan niệm duy vật về lịch sử,
phương pháp biện chứng duy vật và ý nghĩa của nó trong xem xét, đánh giá các
vấn đề chính trị - xã hội, đề cao vai trò cải tạo thế giới bằng thực tiễn cách
mạng. Kinh tế chính trị cung cấp cơ sở phương pháp luận để xem xét ngọn nguồn
“bí mật” của “quan hệ hàng hóa, giá trị thặng dư” và nguồn gốc của bóc lột sức
lao động, phương thức xóa bỏ sự bất công do chế độ bóc lột sinh ra. Chủ nghĩa xã
hội trình bày những nguyên lý cơ bản về con đường xây dựng chủ nghĩa xã hội và
vai trò, sứ mệnh lịch sử toàn thế giới của giai cấp công nhân...
Tất
cả điều đó đã và đang làm cho giai cấp tư sản và các lý luận gia của nó “sôi
lên như đỉa phải vôi”, không thể chịu đựng nổi lời tuyên bố, giá trị và ý nghĩa
khoa học, cách mạng của Tuyên ngôn nên cố tình tìm cách ngăn cản, chặn lại sự
ảnh hưởng và sức mạnh vô địch của Tuyên ngôn bằng bất cứ giá nào.
Với
thắng lợi của Cách mạng Tháng Mười Nga vĩ đại năm 1917; sự ra đời của hệ thống
thống các nước xã hội chủ nghĩa và sự lớn mạnh của phong trào cộng sản và công
nhân ở các nước tư bản chủ nghĩa, bằng sự thành công của mô hình chủ nghĩa xã
hội hiện thực ở Trung Quốc, Việt Nam, Cu Ba và Lào đã và đang chứng tỏ Tuyên ngôn
là ngọn đuốc lý luận soi đường, dẫn dắt phong trào cách mạng tiến lên. Đồng
thời, xác nhận những luận cứ khoa học mà C. Mác và Ph. Ăngghen đã nêu trong
Tuyên ngôn là hoàn toàn đúng đắn; là cơ sở để bác bỏ mọi quan điểm sai trái,
thù địch, xuyên tạc giá trị, ý nghĩa của Tuyên ngôn.
Đối
với cách mạng Việt Nam, Tuyên ngôn có vị trí đặc biệt quan trọng, trước hết là
sự tiếp thu tinh thần Tuyên ngôn của lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc thông qua đọc,
nghiên cứu và tiếp thu nội dung “Sơ thảo lần thứ nhất những luận cương về vấn
đề dân tộc và thuộc địa của Lênin”. Nhờ đó, Bác Hồ đã tìm thấy con đường đấu
tranh giải phóng dân tộc là cách mạng vô sản; độc lập dân tộc gắn liền với chủ
nghĩa xã hội. Thực tiễn cách mạng Việt Nam đã chứng minh dù thế giới có đổi
thay, song Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản vẫn là cương lĩnh, là ngọn cờ chiến đấu
của những người cộng sản chống lại mọi sự giả dối, bất công vì tất cả những gì
nhân văn, tốt đẹp nhất. Vì lẽ đó, tư tưởng cơ bản của Tuyên ngôn sống mãi./.
Đăng nhận xét